Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 725: Một Phát Nhập Hồn (2)

Hắn đã hoàn toàn ý thức được, phần áp lực này không phải ảo giác, mà là tồn tại chân thật.
Nhưng huyễn cảnh lần này, đến cùng muốn biểu đạt thứ gì?
"Chỉ để mình đứng đấy?"
"Quát!"
Đột nhiên, phía trên đại mạc tịch liêu, truyền đến tiếng thiên nga kêu rên.
Từ Tiểu Thụ phóng tầm mắt nhìn tới, lập tức thấy được cô nhạn đang bay về phương nam, sau khi tê minh một tiếng liền giống như trúng tên, lảo đảo từ trên không rơi xuống.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô. . . "
Hô hấp càng lúc càng gấp gáp.
Tinh thần Từ Tiểu Thụ có hơi hoảng hốt.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, khí thế giữa thiên địa, càng bàng bạc, cũng càng khó chống cự hơn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Còn chưa kịp nghĩ nhiều.
"Ông!"
"Phanh!"
Sau một tiếng "ông" rung động kia, thiên địa xung quanh đột nhiên băng liệt.
Đầu tiên là chỗ xa nhất.
Sau đó không gian vỡ vụn tạo thành hình sóng xung kích, tựa như gợn sóng đẩy tới, trực tiếp cuốn nát khoảng trời.
"Bành!"
Từ Tiểu Thụ không chịu nổi phần áp lực này.
Hắn liều mạng muốn đứng thẳng đậy, nhưng khí thế kia quá kinh khủng, hai đầu gối hắn trực tiếp nện đất, bành một tiếng quỳ xuống.
"Rắc rắc. . . "
Âm thanh nứt xương từ đầu gối truyền đến.
Trên mặt Từ Tiểu Thụ xuất hiện vẻ thống khổ.
Hắn kinh hãi.
Mình có Tông Sư chi thân, vậy mà vừa quỳ xuống, xương bánh chè liền trực tiếp vỡ nát?
"CMN, đến cùng là thứ quỷ gì?"
Từ Tiểu Thụ luống cuống.
Dựa theo tư duy Linh Trận Sư đến xem, nếu như chết ở trong huyễn cảnh, như vậy tinh thần tử vong, thân thể, khả năng cao cũng sẽ chết theo.
Nhưng cho tới giờ khắc này, hắn vẫn không rõ huyễn cảnh muốn biểu đạt thứ gì, cho nên càng muốn chống lại, phản kháng tất cả những thứ này.
"Đông!"
Tựa như Viễn Cổ Cự Nhân giẫm một cước xuống mặt đất, thiên địa đột nhiên phát ra âm thanh trầm thấp như trống trận, rất có tính xuyên thấu.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy trái tim mình đập chậm một nhịp.
Hắn gian nan ngẩng đầu, xương cổ bắt đầu nứt vỡ.
Hắn muốn nhìn thử xem, giết chết thiên nga, đè mình quỳ xuống đất, rốt cuộc là thứ gì.
Tiếng rắc rắc liên hồi, đầu hơi ngửa lên, Từ Tiểu Thụ phóng nhãn nhìn về phía thiên địa phương xa, nơi đầu nguồn phát ra.
Một điểm đen đột nhiên xuất hiện.
"Cự nhân?"
Từ Tiểu Thụ ngây người một lúc.
Một giây sau.
"Đông!"
Cự nhân kình thiên lại giẫm xuống một cước, hư không lập tức nổ tung.
Nhịp tim Từ Tiểu Thụ đột nhiên rền vang, kém chút trực tiếp bạo thể mà chết.
"Thứ quỷ gì?"
Trong lúc mơ hồ, Từ Tiểu Thụ đã nhìn thấy cự nhân kình thiên Súc Địa Thành Thốn đi tới, quanh thân có điểm điểm kim quang lượn lờ.
Hắn lập tức nghĩ đến thứ gì.
"Cuồng Bạo Cự Nhân?"
"Tư Thái Nổ Tung?"
"Kia là. . . mình?"
Trong đôi mắt chấn kinh, cự nhân kình thiên lại giẫm xuống một cước.
"Đông!"
Lần này, hắn trực tiếp xuất hiện ở biên giới đại mạc.
Chỉ là biên giới, còn cách một khoảng rất xa, thế nhưng Từ Tiểu Thụ đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Thật đúng là mình?"
Hắn gian nan ngửa đầu.
Giờ phút này, dưới áp lực của thiên địa chi thế, muốn động đậy một đầu ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Ngay cả tư duy cũng đã bắt đầu trì trệ, sững lại.
"Đông!"
Lại một cước.
Cự nhân kình thiên vượt qua thiên địa, trực tiếp xuất hiện ở vị trí cách Từ Tiểu Thụ hơn trăm trượng.
"Đùng đùng đùng. . . "
Từ Tiểu Thụ không chịu được cỗ áp lực to lớn kia, tứ chi trực tiếp nổ tung, huyết nhục bay tứ tán.
Hắn cảm thấy thân thể mình đang vỡ vụn.
Hơn nữa giờ phút này, ngay cả hình ảnh Cảm Giác truyền đến, cũng đã là một mảnh mơ màng.
Tựa hồ, dưới khí thế áp bách của cự nhân, mọi thứ trong thiên địa, đều không thể tồn tại.
Không gian vặn vẹo, mặt trời nghịch hành.
Đại mạc chìm xuống, cát đá run rẩy.
Từ Tiểu Thụ chống tay quỳ trên mặt đất.
Tinh thần hắn đã mơ hồ, thân thể hoàn toàn băng liệt.
Nhưng dù vậy, đầu hắn vẫn ngẩng cao, trực diện khí thế khủng bố không thể diễn tả kia!
Máu tươi từ trong thất khiếu chảy ra, xương sọ bắt đầu rạn nứt.
Trong lòng tựa như có một tiếng cười khinh thường vang lên:
"Đừng vùng vẫy, ngươi gánh nổi sao?"
Đây là. . . âm thanh của mình?
Từ Tiểu Thụ kiệt lực mở mắt ra.
Máu tươi đỏ sậm cơ hồ che khuất đại bộ phận tầm mắt.
Nhưng một phần hình ảnh nhỏ còn lại, vừa vặn truyền đến, đó là cự nhân kình thiên đang cúi đầu xuống.
Hắn tựa hồ đang gánh lấy thứ gì, eo lưng còng xuống.
Nhưng hắn cũng ngoan cường chống cự, thân thể cứng rắn, kiệt lực đối kháng.
"Ta. . . "
Trong chớp mắt tư duy sắp sụp đổ, Từ Tiểu Thụ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đây chính là ta!
Gia hỏa này nói chuyện, chính là ta đang độc thoại nội tâm!
Nói cách khác, ta nói gì. . . hắn sẽ làm cái đó?
"Ngẩng đầu lên, ngươi là nam nhân!"
Từ Tiểu Thụ điên cuồng gầm thết ở trong đầu.
Một giây sau, thân thể cự nhân kình thiên run lên bần bật.
Bỗng nhiên, cự thủ vừa nhấc, mí mắt mở ra.
Từ Tiểu Thụ lập tức minh ngộ.
"Cúi đầu nhắm mắt, là vì thủ hộ một phương thế giới."
"Bởi vì hai mắt vừa mở, thiên địa, liền không gánh nổi loại khí thế kia!"
Thời điểm đôi mắt màu đỏ tươi xuất hiện, quả nhiên, huyễn cảnh ầm vang vỡ vụn.
Từ Tiểu Thụ quỳ trên mặt đất, đồng dạng sụp đổ.
"Oanh!"
Đầu óc ù vang, Từ Tiểu Thụ như bị sét đánh, tinh thần sụp đổ, trực tiếp nổ ra Tàng Kinh Các, huyết hoa tán loạn đầy trời, tiến vào trong sương mù hỗn độn.
"Hộc, hộc, hộc!"
Ngụm lớn thở hổn hển, nhìn không gian Nguyên Phủ quen thuộc xung quanh, Từ Tiểu Thụ đè lại trái tim nhỏ phanh phanh đập mạnh, không cách nào bình phục.
"Quá ngưu bức, kia rốt cuộc là thức gì?"
Sinh Sinh Bất Tức điên cuồng vận chuyển, nhanh chóng chữa trị thương thế toàn thân.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Là ngươi sao, Từ Tiểu Thụ?"
Âm thanh Mộc Tử Tịch từ bên ngoài truyền đến, "Từ Tiểu Thụ, ngươi chết rồi sao? Ngươi đang làm gì vậy. . . ngươi mau đi ra, ngươi không thể chết ô ô ô. . . "
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
"Nhận lo lắng, điểm bị động, +1."
"Từ Tiểu Thụ?"
Âm thanh Ngư Tri Ôn đồng dạng xuất hiện.
Hai người vốn đang tu luyện ở trong không gian Nguyên Phủ, nhưng Tàng Kinh Các đột nhiên nổ tung, dọa các nàng giật nảy mình.
Đồng thời, từ bên trong vụ nổ kia, có một bóng người bắn ra?
Bên trong đoạn tháp chỉ có một người, không phải Từ Tiểu Thụ thì còn có thể là ai?
"Nhận lo lắng, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ há hốc mồm, phát hiện cổ họng mình vô cùng khô khốc, nói chuyện rất gian nan.
Hắn cô lỗ một hồi, miễng cưỡng nuốt một ngụm nước bọt nhuận hầu, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
"Không, không chết. . . "
Thương thế miễn cưỡng khôi phục lại một chút, Từ Tiểu Thụ lập tức đứng dậy, tung người bay ra khỏi sương mù hỗn độn, không tiếp tục đối kháng lực lượng ăn mòn.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đang làm gì?"
Mộc Tử Tịch lập tức chạy tới, nhìn huyết nhân trước mặt, cả người cảm thấy không tốt.
"Không sao không sao. . . "
Từ Tiểu Thụ liên tục khoát tay, quay đầu trông thấy Ngư Tri Ôn đồng dạng lo lắng nhìn tới, lập tức cố gắng ra hiệu mình không có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận