Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 537: Kiếm Tiền (2)

Lúc này tròng mắt La Thanh Lang thẳng tắp.
"Mẹ nó,... điên mất thôi!"
"Sáu viên Linh Lung Thạch?"
Kiếm khách áo bào trắng ở bên cạnh, đồng dạng có chút không thể tin nỉ non.
"Không."
"Đây không phải Linh Lung Thạch."
La Thanh Lang sợ run.
"Vậy thì là cái gì?"
"Đây là 120 triệu! Linh Tinh!"
"Tổng cộng 120 triệu, bỏ cho ngươi một con số không, tứ nhập ngũ xá, 200 triệu là được."
Từ Tiểu Thụ xòe tay ra, ánh mắt mong đợi.
"Đông!"
Song quyền của lão Đỗ bất lực đập lên mặt bàn.
Cả người gã đều đã mềm nhũn.
"200 triệu?"
"Không... 120 triệu".
Gã cũng không ngốc đến mức xem lời nói đùa của tên kia là thật.
Nhưng vấn đề là...
"120 triệu, ta không có nhiều tiền như vậy!"
Lão Đỗ khóc không ra nước mắt.
"Ngươi sống lâu như thế, liền một trăm triệu cũng không có?"
Từ Tiểu Thụ một mặt chấn kinh, "Ngươi mấy đoạn... phi, tu vi?"
"Tinh Tự cảnh..."
"Sơ kỳ?"
"Đúng."
"Ngươi đều đã Tông Sư Tinh Tự cảnh, vậy mà một cái mục tiêu nho nhỏ cũng không hoàn thành?"
Từ Tiểu Thụ bó tay rồi, xem ra vẫn là sát thủ dễ kiếm tiền hơn.
Mấy tên dựa vào cướp bóc sinh hoạt, quả nhiên đều là quỷ nghèo.
"Vậy trên người ngươi có bao nhiêu tiền?"
"Ta..."
Lão Đỗ do dự một chút, không dám làm ẩu:
"70 triệu."
"70 triệu phú ông, vẫn được."
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ số tiền kia đối với người khác mà nói, đã là con số trên trời, cũng không có tiếp tục xoắn xuýt.
"Đã ngươi không đủ tiền, vậy ta không thể nào bán toàn bộ Linh Lung Thạch cho ngươi ngươi."
"Thế này đi, ngươi đưa ta 70 triệu trước, số tiền còn lại sau này ta sẽ đến tìm ngươi đòi."
"Ta sẽ đưa ngươi ba viên Linh Lung Thạch trước, còn lại, chờ ngươi gom đủ tiền, sẽ tiếp tục giao cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ nói xong, nâng tay gõ gõ trán của gã.
"Còn chờ gì nữa, thẻ đâu?"
"Lấy ra."
Hắn khẽ vẫy tay, lão Đỗ liền mơ mơ màng màng lấy ra một tấm thẻ màu vàng.
"Thẻ của Đa Kim Thương Hội? Rất tốt."
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, như thế chỉ cần quẹt một cái là được.
Hắn tiện tay móc ra tấm thẻ lúc trước mình làm ở Thiên Tang Thành, vạch một cái, thẻ của đối phương trực tiếp từ tám chữ số biến thành ba chữ số.
"Không đúng!"
Lão Đỗ nhìn ba chữ số ít đến đáng thương kia, thần trí bỗng nhiên chợt tỉnh.
Không thích hợp!
"20 triệu một viên Linh Lung Thạch, ba viên, không phải 60 triệu ư? Sao ngươi lại quẹt đi 70 triệu?"
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh cất kỹ tấm thẻ của mình, lúc này mới nói:
"Vừa rồi ngươi không dùng linh niệm ngăn cản, không phải là ngầm thừa nhận sao?"
"Ta mẹ nó..."
Hai mắt lão Đỗ trừng tròn xoe, kém chút rút đao tại chỗ.
"Trả ta mười triệu!"
"Ầy, cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhặt ba viên Linh Lung Thạch ở trên mặt bàn lên, cất vào trong Nguyên Phủ.
Ba viên còn lại cũng không phiền, trực tiếp nhét vào trong ngực đối phương.
Lão Đỗ bị đẩy như thế, thân thể còn cường tráng hơn đối phương gấp đôi trực tiếp lui lại, kém chút đặt mông ngã xuống đất.
Từ Tiểu Thụ thu hồi bàn gỗ nhỏ, trực tiếp xoay người rời đi.
"Chừng nào ngươi kiếm đủ tiền, lại tới tìm ta."
"Mười triệu kia, xem như tiền đặt cọc."
"Yên tâm, ta là người làm ăn, rất coi trọng thành ý, Linh Lung Thạch thuộc về ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi giữ lại."
Đông!
Lão Đỗ rốt cuộc không đứng được nữa, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Gã một mặt mộng bức nhìn bóng lưng Từ Tiểu Thụ chậm rãi rời đi.
"Thành ý?"
"Đây chính là thành ý mà ngươi nói?"
Yên lặng cúi đầu.
Ba viên Linh Lung Thạch...
Không!
Đây chính là toàn bộ gia sản của mình!
Là 70 triệu!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
"Đi."
Từ Tiểu Thụ phất tay với ba người bịt mặt ở sau lưng.
Nhưng ngoại trừ A Giới động, hai người còn lại đều sửng sốt nửa ngày không có hồi âm.
"Đi thôi, thất thần làm gì?"
"Thu hồi hoành phi luôn."
"Còn bày ra đó, không mất mặt à?"
Ánh mắt Tân Cô Cô rốt cuộc khôi phục lại thần thái.
Một giây trước y còn đang thán phục thủ đoạn của Từ Tiểu Thụ, một giây sau, y liền bị ngôn từ của con hàng này tức đến không nhẹ.
Không ngươi bảo chúng ta chống hoành phi lên sao?
Vừa rồi không mở, ngươi không vui.
Hiện tại mở rồi, ngươi lại ngại mất mặt.
Mộc Tử Tịch liền tương đối trực tiếp.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
"Đi đâu?"
Nàng lập tức vứt hoành phi cho Tân Cô Cô, vội vàng đuổi theo.
"Chỗ này đã thu hoạch xong, dựa theo lý luận, hẳn không còn ai giàu có hơn lão Đỗ."
"Đổi chỗ khác."
Từ Tiểu Thụ cất bước đi tới phế tích cửa trấn.
Đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy La Thanh Lang.
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 1."
La Thanh Lang vô thức rụt đầu lại, trực tiếp núp ở sau lưng kiếm khách áo bào trắng.
Nhưng vừa nghĩ tới mình là sư huynh, y không thể không thò đầu ra.
Từ Tiểu Thụ nhìn y không nói lời nào.
La Thanh Lang dừng một lúc, rốt cuộc không nín được lên tiếng.
"Ngươi làm gì?"
"Nghĩ thông suốt chưa?"
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở nói.
La Thanh Lang không đáp.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Ta không có tiền!"
Y thoải mái buông tay, "Cho dù hiện tại ngươi bán ta đi, ta cũng không gom đủ 20 triệu trả ngươi."
"Sao ngươi biết ngươi không có giá này?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
La Thanh Lang khẽ giật mình, sắc mặt lập tức tái mét.
Ngươi là ma quỷ!
Ngươi thật muốn bán ta?
"Ta thật không có tiền."
Ngữ khí y yếu xuống.
"Có thể nhìn ra được."
Kể từ khi Từ Tiểu Thụ biết một viên Linh Lung Thạch trị giá 20 triệu, liền định thả La Thanh Lang, không cho y mua.
"Nhưng ngươi có Linh Lung Thạch, không phải sao?"
"Sư đệ sư muội của ngươi, hẳn cũng có."
Từ Tiểu Thụ cười nói:
"Nếu như không mua... vậy có bán không, ta cũng thu Linh Lung Thạch."
Đội ngũ Thanh Cương Linh Cung trong nháy mắt như lâm đại địch, thần sắc cả đám bắt đầu đề phòng.
Thậm chí có người trực tiếp rút kiếm tại chỗ.
"Đừng hiểu lầm, ta thật chỉ muốn làm ăn."
Từ Tiểu Thụ vội vàng khoát tay:
"Không mua, có thể bán mà."
"Vừa rồi các ngươi cũng nghe thấy đấy, lão Đỗ thần là địa đầu xà, tình báo tuyệt đối chuẩn, gã nói Linh Lung Thạch giá thị trường một viên mười triệu, nhất định chuẩn mười triệu."
"Thế này đi, ta mua một viên 11 triệu, các ngươi lời 1 triệu, tuyệt đối không thua thiệt."
"Như thế nào?"
Không chỉ Thanh Cương Linh Cung, lần này tất cả mọi người, bao gồm cả lão Đỗ, đều kinh hãi.
Khá lắm.
Da mặt này!
Vừa rồi bán một viên Linh Lung Thạch 20 triệu, hiện tại muốn mua của người khác 11 triệu một viên?
"Nhận thán phục, điểm bị động cộng 498."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 11."
Lão Đỗ vừa mới khôi phục lại một chút khí sắc, lần nữa mất màu.
Gã cảm thấy "nội thương" chuyển biến xấu đi.
Trước đó giá thị trường đúng là mười triệu, nhưng ngươi dùng vũ lực, ngạnh sinh tăng giá lên gấp đôi!
La Thanh Lang cảm thấy cả người rất không tốt, sắc mặt khổ bức.
"Ca, ta nhận thua, vừa rồi ta nói năng lỗ mãng, ngài đừng chơi chúng ta."
"Chúng ta thật không có tiền, Linh Lung Thạch, càng không thể nào bán ra."
Đám người Thanh Cương Linh Cung liên tiếp gật đầu.
Lúc này nhận sợ, không ai cảm thấy La Thanh Lang mất mặt.
Ngược lại vô thức cảm thấy, đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Liều mạng, mới sẽ mất mạng.
Ừm.
Thật sẽ "mất mạng"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận