Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 614: Cứu Tinh, Từ Tiểu Thụ (1)

Ngư Tri Ôn phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì sóng âm cuồn cuộn, huyết hoa ngược dòng, trực tiếp dính đầy mặt.
Từ Tiểu Thụ phi thân lao lên.
Đương trường xuyên qua sóng âm sôi trào mãnh liệt, nghịch hành phác thiên, trực tiếp ôm lấy eo Ngư Tri Ôn, quay người chắn ở trước mặt.
"Từ Tiểu Thụ..."
Ngư Tri Ôn vô thức nỉ non, hai mắt mơ hồ, trực tiếp ngất.
"Đáng chết."
Từ Tiểu Thụ híp mắt lại.
Ngư Tri Ôn không yếu.
Cho dù chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng trên người nàng có rất nhiều linh khí phòng ngự cùng trận bàn phòng ngự.
Tuy nhiên dưới tiếng rống vừa rồi, mấy món linh khí Tông Sư tự chủ phát động kia căn bản không ngăn được nửa hơi, trực tiếp nổ tung.
Có thể thấy, đầu Bạch Khô Lâu cực lớn ở bên trong, thực lực mạnh đến cỡ nào.
Phần lưng truyền đến đau đớn kịch liệt.
Thế nhưng vẫn chưa đủ để Từ Tiểu Thụ lui lại nửa bước.
Phản Chấn cộng Dẻo Dai, sinh sinh chặn đứng tiếng rống của bạch cốt cự nhân.
Tuy nhiên những người khác lại không có may mắn như vậy.
Ngoại trừ Ngư Tri Ôn đứng mũi chịu sào bị rống bay.
La Ngọc Phách say đắm ở trong linh trận, cố ý hãm hại Từ Tiểu Thụ một phen, càng không chịu nổi, trực tiếp bị thổi bay.
Sau khi đụng gãy mấy chục gốc Cao Viêm Phong mới miễn cưỡng đã ngừng lại, lộn nhào trong hư không, đâm thẳng xuống mặt đất.
Mấy người Khuất Tình Nhi cũng không có chút phòng bị.
Đối mặt với một hống chi uy, người phun máu, kẻ hôn mê.
Tràng diện phảng phất lâm vào tuyệt cảnh, đám người đi thẳng tới Quỷ Môn Quan.
"Rút lui!"
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác quét qua, ở đây ngoại trừ Khuất Tình Nhi cùng La Ngọc Phách hai Đại Tông Sư, những người khác chẳng có tác dụng gì, đã mất đi sức chiến đấu.
Sau khi hắn hô xong, liền ôm Ngư Tri Ôn bay đi.
Khuất Tình Nhi ôm ngực từ dưới đất giãy dụa bò lên, mặt mũi kinh hãi nhìn vào bên trong linh vụ.
Nàng thậm chí còn không biết là thứ gì công kích mình.
Mình, đã sắp ngã xuống.
"Đi nhanh lên!"
Âm thanh lý tính trong đầu thúc giục.
Nhưng nhìn qua ba người Trần Thần, Hứa Tĩnh, cùng Đỗ Thành ngã quỵ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nàng do dự.
"Tình Nhi!"
La Ngọc Phách ở phía sau đứng dậy, miễn cưỡng điều tức, không quay đầu trực tiếp rút lui.
Y nhìn thấy Khuất Tình Nhi đứng đấy.
Đương nhiên biết giờ phút này Khuất Tình Nhi đang do dự, không nỡ bỏ rơi đồng đội từng kề vai chiến đấu.
Nhưng đây đã là lúc nào rồi?
Chỉ bằng tiếng hô vừa rồi, liền biết địch nhân nhất định là Vương Tọa, không chạy, còn chờ tới khi nào.
Hiện tại còn muốn cứu người, mạng nhỏ nhất định sẽ không còn!
Kêu lên một tiếng, Khuất Tình Nhi không có phản ứng, La Ngọc Phách không chịu nổi sợ hãi tử vong, chân tăng tốc, trong nháy mắt biến mất không thấy.
"Rầm rầm rầm..."
Mặt đất bắt đầu rung động, bên trong linh vụ tựa hồ có quái vật khổng lồ sắp xông ra.
Sắc mặt Khuất Tình Nhi hiện lên vẻ thống khổ.
Cho dù giờ phút này nàng có thể đỡ lấy Hứa Tĩnh, nhưng thân thể bị trọng thương, gánh theo một người đang hôn mê, sao có thể thoát khỏi Vương Tọa truy sát?
Linh niệm phát hiện Từ Tiểu Thụ ôm Ngư Tri Ôn biến mất không thấy đâu nữa.
Thời khắc mấu chốt La Ngọc Phách đồng dạng không đáng tin cậy, một mình chạy đi.
Tất cả mọi người, trực tiếp giao vấn đề khó khăn nhất lại cho mình.
Trong lòng nhất thời tuôn ra bi thương, Khuất Tình Nhi khó tự kềm chế.
Cái gọi là cây ngã đàn chim tan, không gì hơn cái này đi.
"Rầm rầm!"
Mặt đất càng rung dữ dội hơn.
Cùng lúc đó, không khí bắt đầu nóng lên.
Cho dù quái vật bên trong vẫn chưa xuất hiện, nhưng Khuất Tình Nhi cảm thấy mình dường như sắp tan chảy.
"Chạy?"
"Chạy được sao?"
Sắc mặt nàng khổ sở, nhìn ba người nằm ở ba chỗ khác nhau, cuối cùng vẫn không bỏ được lòng trắc ẩn.
"Sưu sưu sưu!"
Ba tiếng xé gió rất nhỏ vang lên.
Linh niệm nhìn thấy Linh Lung Thạch an vị, Khuất Tình Nhi trực tiếp dẫn bạo.
Trong nháy mắt, ba người đang hôn mê trên mặt đất bị quang mang màu xanh nhạt bao phủ, lập tức truyền tống biến mất.
"Có thể sống sót hay không, liền xem các ngươi rồi."
Khuất Tình Nhi cười gượng.
Nói thật, ở trong Bạch Quật, truyền tống ba người hôn mê đến nơi không biết, căn bản không có ý nghĩa gì.
Có khả năng sau khi rơi xuống đất, bọn họ trực tiếp bị dị vật khác phân thây.
Nói trắng ra nàng hành động như thế, là đang lãng phí.
Nhưng người chính là như vậy.
Chỉ có ở thời khắc mấu chốt, mới có thể nhìn thấy nội tâm của mình.
Khuất Tình Nhi vẫn cho rằng mình có ý chí sắt đá, vĩnh viễn đều chỉ trao đổi lợi ích.
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện, mình căn bản không phải.
Dùng ba viên Linh Lung Thạch trân quý, cứu vớt ba người xa lạ không chút quan hệ.
Khuất Tình Nhi đều bị mình chọc cười.
"Ngây thơ..."
Quang mang trên tay lần nữa lưu chuyển, lại một viên Linh Lung Thạch xuất hiện.
Bạch Quật luôn xuất hiện ngoài ý muốn như thế.
Khuất Tình Nhi căn bản không nghĩ tới, vẻn vẹn một ngày, mình đã dùng tới bốn viên Linh Lung Thạch.
Nhưng hiện tại, muốn sống, không còn cách nào khác.
"Tạm biệt."
Nàng muốn dùng sức.
Đúng lúc này.
"Rống!"
Lại một tiếng gào thét kinh thiên, gần như cùng lúc nổ vang.
Khuất Tình Nhi không chịu nổi cỗ lực lượng bức bách kia, cả người bị rống bay.
Ngay cả Linh Lung Thạch trên tay cũng không cầm nổi, theo âm phong bay đi.
"Chuyện này..."
Thân thể mềm mại truyền tới từng trận đau nhức, giờ phút này Khuất Tình Nhi tràn đầy sợ hãi.
"Linh Lung Thạch, bay mấy?"
Thủ đoạn cứu mạng duy nhất, ngay lúc này, bị rống bay?
"Còn!"
"Mình vẫn còn Linh Lung Thạch!"
Cưỡng ép đè xuống sợ hãi trong lòng.
Khuất Tình Nhi giành giật từng giây với Tử thần, tranh thủ trước khi quái vật kia đến, lần nữa móc ra một viên Linh Lung Thạch mới.
Nhưng vào thời khắc này.
Bên trong linh vụ cuồn cuộn, một vòng bạch sắc đột nhiên xuất hiện ở trong đáy mắt.
Nhất thời, bạch cốt cự nhân cao hơn hai mươi trượng vọt thẳng mây xanh.
Phảng phất giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, dần dần chậm lại ở trên thiên không.
Có thể thấy, mặc dù cấp tốc như thế, thế nhưng đây chỉ là bạch cốt cự nhân bước chân, bắt đầu di chuyển mà thôi.
"Kia là thứ gì?"
Khuất Tình Nhi rung động.
Nàng chưa từng gặp qua Bạch Khô Lâu khổng lồ như thế.
Thậm chí nàng còn không biết cự nhân không nhìn thấy phần đỉnh, cả người có bạch sắc hỏa diễm vòng quanh, đến cùng có phải Bạch Khô Lâu hay không.
"Linh Lung Thạch! ! !"
Nội tâm điên cuồng hò hét.
Thế nhưng dưới lực lượng áp bách kia, Khuất Tình Nhi hoàn toàn không thể động đậy.
Chuyện duy nhất có thể làm, chính là ngửa mặt nhìn bàn chân trắng bước qua linh vụ, từ trên trời giáng xuống, không ngừng phóng đại ở trong mắt.
"Phải chết sao..."
Thời gian tựa hồ chậm lại.
Giờ khắc này, Khuất Tình Nhi phảng phất nhìn thấy cuộc đời ngắn ngủi xẹt qua, muôn hình muôn vẻ.
Nàng có sứ mệnh chưa hoàn thành.
Có Kim lão mong đợi.
Còn có khảo hạch tổng bộ Đa Kim Thương Hội bởi vì Bạch Quật mà chưa hoàn thành.
Còn có tương lai tốt đẹp thoát ly Thiên Tang Quận, thoát ly Đông Vực, thậm chí chiến đấu với anh tài Trung Vực...
Nhưng hết thảy.
Dưới chân Bạch Khô Lâu cực lớn, mong manh giống như bọt biển, vừa chạm vào liền vỡ.
Ánh mắt mơ hồ.
Sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối.
Trước khi lâm chung, hình ảnh cuộc đời mộng huyễn dừng lại.
Xuất hiện ở trước mặt nàng, là khuôn mặt bất cần đời của Từ Tiểu Thụ.
"Gia hỏa này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận