Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 472: Đa Trọng Hỏa Chủng (3)

Trương Thái Doanh ngửa mặt lên trời thét dài, sắc mặt kỳ thật cũng không tốt lắm.
Trên người mấp mô, cho dù Tổ Hùng Linh Thể cộng thêm tu vi Vương Tọa, cũng bị bạo tạc oanh ra thương thế nghiêm trọng.
Từ Tiểu Thụ đúng là Tiên Thiên, nhưng chiêu thức của hắn, một kích tùy tiện đã có thể sánh với linh kỹ Tông Sư.
Mà gia hỏa này kinh khủng nhất, chính là trong lúc chiến đấu, thông qua kết hợp đa trọng, sinh sinh tăng cường uy lực linh kỹ lên.
Tạo ra linh kỹ có uy lực siêu việt, có thể oanh sát Vương Tọa!
"Linh nguyên?"
Từ Tiểu Thụ nhìn vào khí hải.
Quả thật, một kích này cơ hồ đào rỗng chín thành chín linh nguyên của hắn.
Tu vi đúng là hạn chế, dù có Nguyên Khí Tràn Đầy, nhưng giờ phút này cũng không kịp khôi phục.
Tuy nhiên...
"Tiểu độc tí, đối phó ngươi, ta nào cần ra nhiều chiêu như vậy?"
"Thời khắc ngươi di chuyển, ngươi đã thua."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu cười, sau đó lạnh nhạt nói:
"Ngươi đều đã nhận ra không thể động, nhưng vì sao, lại không dám nhận năm viên hỏa chủng kia?"
Dứt lời, hắn giơ tay lên, đa trọng linh trận bị bạo phá dẫn bạo, càng bị Trương Thái Doanh lui về sau kích hoạt đến, rốt cuộc không áp chế nổi quang mang bản thân.
"Bành bành bành!"
Bốn phía nổ vang, nhưng không thể khiến Trương Thái Doanh biến sắc.
Gã lắng nghe tiếng nổ không chỉ yếu hơn bạo phá vừa rồi gấp mười lần, lộ ra nụ cười mỉa mai:
"Chỉ bằng thứ này?"
Ngay cả Tân Cô Cô cũng kém chút không yên.
Y từng nhìn thấy Từ Tiểu Kê bị tạc.
Nhưng vì sao, tiếng nổ lần này lại yếu như thế?
"Chỉ bằng thứ này?"
Từ Tiểu Thụ lặp lại một lần, hai tay chậm rãi mở ra.
Sau một khắc, đầu ngón tay có vô số sợi linh tuyến xuất hiện, trong nháy mắt bao trùm vô tận hoa hải.
Mà sau khi linh trận nổ tung, bí ẩn sau tấm màn đen cũng lộ ra.
Không có một chút dư thừa.
Toàn bộ.
Đều là áp súc hỏa chủng!
Đập vào trong mắt, không dưới ngàn khỏa!
"Sống sót, không tốt sao?"
"Chỉ vì bỏ qua tổn thương năm viên, đến ăn nhiều như vậy?"
Từ Tiểu Thụ cười nói.
Trên mặt hắn mồ hôi chảy ròng ròng, thừa dịp linh nguyên không nhiều, thao túng áp súc hỏa chủng lúc trước dùng "Dệt thuật" chôn xuống...
Miễn cưỡng!
Nhưng tuyệt không đến mức chỉ nói, không làm được!
Tân Cô Cô vốn đang nằm sấp trên đất, nhìn thấy hơn ngàn viên áp súc hỏa chủng chậm rãi lơ lửng, khuôn mặt trực tiếp trắng xanh.
"Đáng chết!"
"Thảo!"
"Con hàng này đúng là kẻ điên!"
"Không phải ngươi nói không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không dùng linh trận sao?"
Nếu như không nhìn thấy một thức đa trọng hỏa liên vừa rồi của Từ Tiểu Thụ, hơn ngàn viên hỏa chủng nổ tung, hẳn không thành vấn đề.
Có thể đả thương người.
Nhưng không nổ chết người!
Tuy nhiên nếu như tất cả đều là đa trọng...
Tổn thương kia, cũng không phải là một ngàn!
Rất có thể sẽ chết người đó!
Chân Tân Cô Cô nhũn ra.
Y rất muốn mở miệng gọi Từ Tiểu Thụ mở Nguyên Phủ, để y đi vào trước, nhưng đột nhiên cảm giác chân bị kéo lấy.
Cúi đầu xuống.
Một tiếng cầu khẩn hèn mọn truyền đến.
"Bảo, bảo hộ ta..."
"Hoặc là thả ta đi..."
Lúc đầu Từ Tiểu Kê đang giả chết nằm thi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hơn ngàn viên hỏa chủng, y kém chút trụy tim chết đi.
Vốn cho rằng A Giới đã rất đáng sợ.
Nào ngờ Từ Tiểu Thụ mới thật sự là ác ma.
Hắn không muốn sống nữa?
Thật sự cho rằng mở giới vực, liền có thể ngăn cản hết thảy?
Ngươi cho rằng giới vực là vạn năng sao?
Bản Kê nói cho ngươi biết, bằng vào kinh nghiệm nắm giữ giới vực Vương Tọa cua ta đến xem, nếu ngươi dẫn nổ, đừng nói hoa hải, toàn bộ phủ thành chủ cũng sẽ không còn!
"Đùa, đùa ta đấy à?"
Trương Thái Doanh nhìn áp súc hỏa chủng giống như sao trời mênh mông, đột nhiên trong chớp mắt, cảm thấy thần trí có chút hoảng hốt.
Chỉ bằng thứ này?
Lúc đầu gã chỉ muốn trào phúng Từ Tiểu Thụ một câu.
Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới, câu trào phúng này, lại đổi lấy kết quả như vậy?
Mẹ nó, đây là chuyện con người có thể làm ra?
Cho dù Trương Thái Doanh ta hao phí toàn bộ linh nguyên, cũng chỉ có thể ngưng tụ không đến một phần mười hỏa chủng.
Giờ khắc này, y rốt cuộc minh bạch vì sao vừa rồi cho dù không có phát hiện người khác, trái tim cũng mơ hồ đập nhanh.
Nếu như bọn chúng hoàn toàn dung hợp lại...
"Trốn!"
Trương Thái Doanh không thể tin được, lúc mình đối mặt với một tiểu gia hỏa tu vi Tiên Thiên, lại sinh ra suy nghĩ như thế.
Nhưng mà...
Suy nghĩ của gã giống như Từ Tiểu Thụ lần đầu tiên nhìn thấy trận bàn ở trong nhẫn trữ vật của Lý Thất.
Khi một tên Linh Trận Sư có chuẩn bị, mọi thứ, căn bản không thể cân nhắc theo lẽ thường được.
Từ Tiểu Thụ tất nhiên chỉ dùng gần nửa canh giờ chữa trị linh trận.
Nhưng bản thân linh trận ở trong hoa hải, là một tòa công trình do Đại Tông Sư dùng ba bốn năm chuẩn bị.
Từ Tiểu Thụ chẳng qua là dệt hoa trên gấm, đem những thứ còn dùng được, cộng thêm hao phí vô số đan dược, chậm rãi cô đọng thành áp súc hỏa chủng mà thôi.
Đúng.
Mục đích của hắn không phải là dẫn bạo linh trận nơi này.
Không nói đến việc trong khoảng thời gian ngắn hắn không lĩnh ngộ ra được nhiều thứ như vậy, chỉ bằng bảy tám tầng đa trọng linh trận nơi đây, căn bản không đủ để giết chết Vương Tọa.
Kết quả là, toàn bộ linh trận nơi này, đều bị hắn đổi thành linh trận ẩn tàng.
Mục đích duy nhất, chính là vì giấu hơn ngàn khỏa áp súc hỏa chủng, cùng...
A Giới!
"Muốn chạy?"
Từ Tiểu Thụ sớm có đoán trước.
Ánh mắt thoáng nhìn A Giới đứng trong hư không, sau khi bạo tạc vẫn sừng sững bất động.
Quay đầu đi.
Cũng không cần lên tiếng.
Nhưng ý tứ, đã truyền đạt ra ngoài.
"Đừng ôm mình, ôm Trương Thái Doanh!"
Trương Thái Doanh vừa định động, sau tai liền truyền đến tiếng gió lạnh buốt.
Tốc độ như quỷ mị kia, khiến gã lập tức nhớ lại thân ảnh tiểu nam hài lúc trước.
Quả nhiên, một giây sau, lồng ngực cường tráng của gã đã bị một đôi tay nhỏ vòng qua.
"Ma ma..."
A Giới trầm thấp thì thầm, giống như Tử Thần ôn nhu thổ lộ.
Nhìn thấy A Giới thành công ôm tên kia lại, sắc mặt Từ Tiểu Thụ trực tiếp có biến hóa.
Ngực hắn đột nhiên chấn động, đan dược bay ra.
Sau khi nhẹ nhàng khẽ hấp, linh nguyên trong khí hải cuồn cuộn, vô số linh tuyến trên tay lập tức trở nên thập phần vững chắc.
Sau khi củng cố linh tuyến, hỏa chủng từng khỏa song trọng đa trọng, hòa vào nhau.
"Ong ong ong!"
Số lượng hơn ngàn chợt giảm một nửa, chỉ còn lại năm trăm.
Sắc mặt Trương Thái Doanh trực tiếp trắng bệch.
Gã vùng vẫy một hồi.
Nhưng mà vòng tay A Giới còn hữu lực hơn cả Từ Tiểu Thụ, há độc tí Trương Thái Doanh có thể tránh thoát?
"Ngươi điên rồi?"
"Ôm ta, ngươi cũng sẽ chết!"
Trương Thái Doanh trợn mắt quay đầu.
"Ma ma..."
A Giới nghiêng đầu, hồng quang trong mắt vẫn không đổi.
"Ngươi có bị bệnh không?!"
"Buông ra, nếu không chúng ta đều phải chết!"
Trương Thái Doanh điên rồi.
Nhưng lực lượng tăng tới cực điểm, Trương Thái Doanh vẫn không thể hất A Giới ra.
"Ma ma..."
"Thảo!"
Trương Thái Doanh khép mắt lại.
Hết cách.
Xem ra, chỉ có thể dùng nó!
Trong lúc suy tư, một giọt kim huyết từ giữa ngón tay bắn ra, muốn bay vào trong miệng gã.
"Ma ma?"
Đôi mắt A Giới hồng quang đại tác, âm điệu đều cao hơn một chút.
Máu?
Sau khi Từ Tiểu Thụ thí nghiệm vài lần, A Giới băng lãnh vô tình, thứ có thể khiến nó hứng thú, chính là máu!
Giờ phút này, đối mặt với kim huyết bay vụt tới, A Giới trực tiếp há miệng ra.
Một giây sau, đầu lưỡi đột ngột bắn ra như rắn, trực tiếp cuốn kim huyết đi.
Trương Thái Doanh hoảng hốt.
Chân gã mềm nhũn, giờ khắc này trong lòng trực tiếp trống không.
"Rầm rầm rầm ".
Vây quanh Trương Thái Doanh, năm trăm áp súc hỏa chủng lần nữa ngưng tụ, hóa thành số lượng mỹ diệu, tam trọng.
"Kháo, không áp nổi!"
Biểu lộ Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Số lượng này càng nhiều, căn bản không thể giống như vừa rồi đạt đến tứ trọng, ngũ trọng.
Đương nhiên, hiện tại có thể áp số lượng nhiều đến như thế, đã là cực hạn của hắn.
Luận uy lực đơn khỏa, có lẽ cũng không yếu hơn tứ trọng hỏa chủng là bao.
Không có do dự quá lâu.
Từ Tiểu Thụ huy tay, trọn vẹn 250 khỏa đa trọng hỏa chủng trên đường tiến lên, bắt đầu lần nữa dung hợp, lao thẳng tới chỗ Trương Thái Doanh.
"Đa trọng Hỏa Chủng Chi 250!"
"Chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận