Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 167: Ôn Văn Nhã Nhặn Từ Sư Huynh

Từ Tiểu Thụ một lần nữa dồn lực chú ý lên thạch dịch.
Rất nhanh, một cái vòng tròn xuất hiện.
Đôi mắt bất động, Cảm Giác quét qua, vòng đo cổ tay Mạc Mạt cơ bản đã xác định.
Một cái vòng tay có hơi thô to cồng kềnh xuất hiện, Từ Tiểu Thụ nhíu mày, không thể tin được đây là tác phẩm của mình.
"Thô quá..."
Suy nghĩ vừa động, hắn rút chất lỏng màu trắng ra một chút, vòng tay lập tức tinh tế hơn rất nhiều, lúc này Từ Tiểu Thụ mới hài lòng gật đầu.
Hỏa diễm biến mất, tay hắn nhất câu, tiểu trạc tử lập tức bay tới.
Mới ra lò, ấm áp...
Ừm, đây là cảm giác của mình, nếu như đổi thành người khác, đoán chừng sẽ bỏng đến lột da.
Từ Tiểu Thụ khẽ hấp, hút sạch nhiệt độ đi, lúc này mới nhìn về phía Mạc Mạt.
"Tay."
Mạc Mạt sững sờ, gương mặt lập tức xuất hiện hồng vân, đây là muốn đeo lên cho mình?
"Để ta tự làm..."
"Ta đến!"
Âm thanh quát lên đột ngột, khiến cho Từ Tiểu Thụ quay đầu, nhìn thấy Mộc Tử Tịch...
"Ngươi xem náo nhiệt gì?"
Mộc Tử Tịch ngực ưỡn một cái, lực lượng mười phần nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?"
"Ách, cũng đúng..." Lúc này Từ Tiểu Thụ mới phản ứng lại, cầm vòng tay nhìn hai người, nhất thời không biết nên đưa cho ai.
"Để ta tự đeo." Mạc Mạt cười lấy đi vòng tay, đeo lên, nói khẽ: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Từ Tiểu Thụ híp híp mắt, cười nói: "Cảm giác thế nào?"
"Rất tốt, phong cấm thuật cực kỳ hoàn hảo, ngay cả tu vi cũng bị đè xuống." Mạc Mạt ngợi khen.
"Ngạch, ta nói kích thước..."
Nụ cười của Mạc Mạt trì trệ, trầm mặc chuyển vòng tay một vòng, lúc này mới nói: "Rất thích hợp, cảm ơn."
"Đều là bằng hữu!"
Từ Tiểu Thụ thấy nàng hài lòng an tâm, khoan hãy nói, hắn cố ý lấy linh nguyên làm kiếm, khắc một chút hoa văn ở trên.
Vòng tay màu ngà sữa, còn có điêu văn, tương đối dễ nhìn.
"Ta lưu lại một chút thạch dịch, không ngại chứ?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía thạch dịch còn sót lại ở trong bồn tắm nhỏ, giải thích một câu: "Nếu như không rút bớt, vòng tay quá lớn, không đẹp."
"Không sao."
Mạc Mạt căn bản không để ý, lúc đầu nàng chỉ muốn trực tiếp đưa thứ này ra ngoài, hiện tại có thể thu hồi một cái vòng tay đã không tệ.
Huống chi, cái vòng tay này là do...
Mộc Tử Tịch bĩu môi nhìn Mạc Mạt vuốt vuốt vòng tay, cảm giác trong lòng chua lét.
"Từ Tiểu Thụ, ta cũng muốn vòng tay!"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt, nói: "Ngươi muốn vòng tay làm gì? Ngươi cũng không có bị Quỷ Thú phụ thể."
Hắn không quay đầu lại, mà dự định tạo hình lần nữa.
Thạch dịch còn lại không nhiều, nhưng làm một chiếc nhẫn vẫn có thể.
Trước đó dùng linh nguyên thôi động có thể tạo ra phong ấn chi khí, sau khi đúc thành chiếc nhẫn ắt hẳn cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần có thể dẫn dắt phong ấn chi khí ra, quản nó là đá hay là nhẫn, đều có thể dùng.
Mộc Tử Tịch đăm chiêu, phát hiện mình quả thật không có lý do đòi, nhưng không được, dựa vào đâu đưa cho Mạc Mạt vòng tay, lại không đưa cho mình?
"Ta muốn!"
Con ngươi trừng một cái, nàng chú ý tới Từ Tiểu Thụ đang tạo hình thạch dịch, miệng nhỏ khẽ nhếch nói: "Đúng, ngươi vẫn chưa cho ta lễ gặp mặt!"
Từ Tiểu Thụ không hề bị lay động, hết sức chuyên chú, chiếc nhẫn phía trên bồn tắm nhỏ nghiễm nhiên thành hình.
Hắn lại tinh điêu tế trác, rốt cuộc luyện ra hình dáng tự nhận hoàn mỹ nhất.
"Vòng tay không có, ngược có một chiếc nhẫn, có muốn không?" Từ Tiểu Thụ giễu giễu nói, tung hứng chiếc nhẫn, rất nhẹ, rất thích hợp để đeo.
Vành tai Mộc Tử Tịch nóng lên, nhẫn? Chuyện này...
Chẳng phải cao hơn vòng tay một cái cấp bậc?
"Muốn!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Khá lắm, ngươi thật đúng là dám muốn?
Muốn rất đẹp a!
"Vậy có muốn sư huynh đeo lên giúp ngươi hay không?" Từ Tiểu Thụ đè lại lông mày cuồng loạn, âm thanh êm dịu nói.
Đeo, đeo lên giúp ta?
Giờ khắc này Mộc Tử Tịch chỉ cảm thấy trong lòng có hươu con xông loạn, nhìn Từ Tiểu Thụ, chỉ cảm thấy hắn vô cùng dịu dàng.
Khoan hãy nói, chỉ cần thiếu niên trước mặt không tác quái, đơn thuần nhìn gương mặt này, vẫn cực kỳ hấp dẫn.
Đây quả thực là hình tượng sư huynh trong lòng lúc mình bái sư a!
Nho nhã, ôn nhu... cho dù mình làm sai chuyện cũng sẽ nhẹ nhàng xoa đầu, cưng chiều nói một tiếng "Không sao, có ta".
A a a ngại chết mất!
Mộc Tử Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, âm thanh yếu ớt như ruồi muỗi nói: "Được."
Mí mắt Từ Tiểu Thụ quất loạn, ngươi thực can đảm a!
Hắn thấp giọng, tận lực khiến mình trở nên ôn hòa, bắt chước giọng điệu Mộc Tử Tịch nói: "Đưa tay nhỏ ra."
A? Tay nhỏ?
Mộc Tử Tịch thiếu chút nữa ngất đi, run run rẩy rẩy đưa tay, lại nghe thấy nam tử trước mặt tựa hồ đang do dự: "Ừm, đeo vào ngón tay nào đây?"
Không được, hiện tại không được... nàng cố nén xúc động, rốt cuộc để lý tính thắng cảm tính, đè ép ngón áp út xuống.
"Đều được..."
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đã truyền đến cảm giác ấm áp, thân thể mềm mại của Mộc Tử Tịch run lên như bị giật điện, chỉ cảm thấy trên ngón trỏ có thứ gì đó.
Một giây như một năm!
Chiếc nhẫn cuối cùng cũng tiến vào ngón tay, Mộc Tử Tịch cũng nhịn không được nữa, cực kỳ xấu hổ, xoay người che khuất khuôn mặt.
"Cảm ơn." âm thanh thấp không thể nghe thấy.
Nóng!
Thật nóng!
Sao mặt lại nóng như vậy, mau mau hạ nhiệt đi!
"Không cần khách khí."
Âm thanh Từ Tiểu Thụ ở hậu phương truyền đến, bất quá...
Sao nghe có hơi xa?
Mộc Tử Tịch sững sờ, quay đầu, nhìn thấy sư huynh nhà mình vậy mà đang bay ở trên trời?
"Nhìn xem có thích hợp hay không?" Từ Tiểu Thụ hơi gật đầu, cười mỉm.
Tim Mộc Tử Tịch lần nữa đập rộn lên, rốt cuộc rời ánh mắt khỏi sư huynh, nhìn vào chiếc nhẫn trong tay.
Chiếc nhẫn thật đẹp, điêu văn, màu sắc...
Hả?
Sao lại là màu vàng?
Thần sắc Mộc Tử Tịch khẽ biến, gương mặt xinh đẹp không thể tin, con ngươi dần dần phóng đại.
Nàng dùng linh niệm tìm tòi, nhìn thấy bên trong nhẫn có một không gian không lớn không nhỏ, ở giữa còn đặt một bình mật ong?
"Không, không gian giới chỉ?"
Thời khắc này, thế giới ầm vang sụp đổ, lông mày Mộc Tử Tịch dựng đứng, giận sôi lên.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Một tiếng gào thét kinh thiên tựa hồ xuyên thủng thiên địa, cả tòa Sâm La Bí Lâm đều ong ong rung động.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
Từ Tiểu Thụ ở trên trời, vẫn giữ bộ dáng ôn văn nhã nhặn, hắn tin chắc khoảng cách này Mộc Tử Tịch không thể đánh tới mình, cho nên nhất định phải bảo trì phong độ.
"Có thích không? Là sư huynh cố ý chọn cho ngươi, đây chính là phần thưởng quán quân Phong Vân Tranh Bá đấy."
Mộc Tử Tịch hít sâu, nàng cảm thấy mình sắp thổ huyết.
Từ Tiểu Thụ tựa hồ nhớ tới chuyện gì, vỗ tay phát ra tiếng nói: "A, đúng rồi, chiếc nhẫn này còn có một cố sự."
"Cố sự gì?" Mộc Tử Tịch sững sờ.
Chiếc nhẫn quán quân... đừng nói thứ này có ý nghĩa đặc thù đối với Từ Tiểu Thụ?
Nàng cảm thấy hơi dễ chịu một chút.
Từ Tiểu Thụ hất tay áo lên, ánh mắt dường như xuyên qua thiên khung, trôi dạt đến nơi bất định, chầm chậm nói:
"Ở quê ta, có một loại bồ câu nuôi trong nhà, gọi bồ câu phấn..."
Lần này ngay cả Mạc Mạt đều mộng, nói một hồi liền nhảy đến bồ câu?
Trong lòng Mộc Tử Tịch dâng lên dự cảm không ổn.
Từ Tiểu Thụ tiếp tục nói: "Rất nhiều người đều thích nuôi thứ này, nhưng nhiều người nuôi, bồ câu liền bay loạn."
"Có đôi khi nhận lầm, cho ăn cũng cho ăn lầm..."
Hắn nhìn về phía tiểu sư muội trên mặt đất, trầm ngâm một chút, nói:
"Vì phòng ngừa nhận lầm, bình thường chủ nhân sẽ đeo nhẫn cho bồ câu nhà mình, như thế, liền sẽ không nhận lầm bồ câu nữa."
"Ngươi, có hiểu?"
Ánh mắt dừng lại ở trên người tiểu cô nương.
Mộc Tử Tịch cúi đầu, song đuôi ngựa rủ xuống ở trước ngực, vậy mà giữ im lặng?
Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức.
Kỳ quái, sao lại không có nguyền rủa như thác nước xuất hiện?
Hắn hoàn hồn, tiểu sư muội phía dưới đã ngồi xuống, không biết đang làm gì...
Một giây sau, con ngươi Từ Tiểu Thụ cuồng loạn.
Chỉ thấy Mộc Tử Tịch thông suốt ngẩng đầu, hai mắt một mảnh đỏ thẫm.
Tay nhỏ từ trong đất nhấc lên, lít nha lít nhít hạt giống phá đất mà lên, trong nháy mắt hóa thành vô tận cổ thụ chọc trời, đột nhiên đánh tới.
Mỗi một gốc đều đỏ thẫm, đều đang bành trướng, tựa hồ không cần tiếp xúc cũng sẽ bạo tạc.
Số lượng đến hàng vạn!
"Ngọa tào!"
Mặt Từ Tiểu Thụ tái mét rồi.
Ta chỉ kể một cái cố sự, ngươi liền hắc hóa?!
"Nói đùa thôi..."
"Đừng làm loạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận