Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1123: Điên Cuồng Ám Chỉ (1)

Giao dịch hội vẫn còn đang tiến hành nhiệt liệt.
Đúng lúc này, cửa lớn phòng bao số 183 bị đẩy ra, ba người mang mặt nạ từ bên trong bước ra.
Người dẫn đầu khiêng một cái bồn tắm siêu lớn.
Người theo sau vác hoàng kim bá đao.
Vị cuối cùng xách ngược một thanh bạch sắc cự kiếm.
Tổ hợp này vừa ra, đám người đang giao dịch bên dưới đều hơi dừng lại, nhao nhao ngước mắt nhìn tới hành lang ở trên lầu hai.
Về phần mấy người ở trong phòng bao, cũng lập tức chuyển mắt nhìn qua.
"Ngọa tào, đến rồi đến rồi!"
Dưới nhã tọa có người trẻ tuổi hưng phấn, hoàn toàn quên mất trên đài cao còn có người đang giao dịch, trọng tâm trực tiếp chuyển đến tổ hợp ba người đang đi tới phòng bao số 172.
"Gấp gáp như vậy? Hiệp Hội Luyện Đan Sư thật muốn đưa bảo?"
"Mấu chốt là đội ngũ đưa bảo cũng quá chói mắt đi? Bồn tắm lớn, bá đao, cự kiếm. . . đây thật là người của Hiệp Hội Luyện Đan Sư? Nói bọn họ đến đánh nhau, ta ngược lại tin."
"Đúng vậy, quan trọng là vì sao lại mang theo bồn tắm lớn. . . "
"Còn nữa, không phải nói phòng bao số 172 tới cầm bảo ư, mặt mũi bao lớn? Dám để tổng bộ Hiệp Hội Luyện Đan Sư vương thành tự mình đến bái phỏng?"
"Uy phong thật lớn!"
". . . "
Bên trong giao dịch hội, không thiếu người trẻ tuổi đi theo trưởng bối tông môn mở mang tầm mắt.
Phần lớn người ở đây đều đã cắm rễ tại vương thanh nhiều năm, đương nhiên biết lực ảnh hưởng của Hiệp Hội Luyện Đan Sư lớn đến cỡ nào.
Lúc này thấy Hiệp Hội Luyện Đan Sư ngày thường cao cao tại thượng, lại bày ra bộ dáng cầu người như thế, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhưng trưởng bối các thế lực rất nhanh trấn áp tiểu bối nhà mình xuống.
Hiệp Hội Luyện Đan Sư hành động như vậy, chỉ có thể chứng minh chủ nhân phòng bao số 172, còn thần bí hơn những gì mình nghĩ.
Phỏng đoán?
Không phỏng đoán được!
. . .
"Từ thiếu, bọn họ tới."
Trong phòng bao số 172 được vạn chúng chú mục, Lưu Lục nhận được truyền âm, tiến lên mở cửa phòng ra.
Ba người cất bước đi vào.
Từ Tiểu Thụ vừa nhìn thấy hoàng kim bá đao mang tính tiêu chí, còn có bạch sắc cự kiếm, trong lòng lập tức minh ngộ, biết được vì sao Đan Tháp lại lấy lòng mình như vậy.
Thì ra là người một nhà. . .
Bá đao vẫn là thanh bá đao kia, Chu Thiên Tham không thể nghi ngờ.
Bạch sắc cự kiếm thay đổi, nhưng ngoại hình vẫn là trọng kiếm, hiển nhiên là Tô Thiển Thiển tới.
Về phần người đi đầu. . .
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm cô nương dáng người yểu điệu, lại cứng rắn khiêng bồn tắm lớn không phù hợp với thân hình, lúc này mới phản ứng lại, nhận ra đây mới là chính chủ.
Dù sao Chu Thiên Tham cùng Tô Thiển Thiển hẳn không có tài lực lớn như vậy, có thể mua Bồ Đề Thụ Căn đưa cho mình.
Bỏ qua không nói những chuyện này. . .
"Bồn tắm lớn kia, sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?" Bên dưới mặt nạ, Từ Tiểu Thụ híp mắt nhìn chăm chú cô nương dẫn đầu, trong lòng chần chờ.
Mộc Tử Tịch đồng dạng có cảm giác hoang mang này.
Bồn tắm kia, có lẽ ngoại nhân chỉ có thể nhìn ra nó là bồn tắm lớn.
Nhưng trải qua Tang lão hun đúc, nàng liếc mắt liền có thể nhìn nó, đó là đan đỉnh, hơn nữa còn là đan đỉnh chuyên dụng của Tẫn Chiếu nhất mạch.
Vô thức muốn muốn quay sang hỏi sư huynh, nhưng Mộc Tử Tịch thấy ba người tìm đến không rõ mục đích, liền nhịn xuống.
Lúc này, nói không chừng đối phương đang cố ý để lộ đan đỉnh, thử thăm dò phản ứng của mình cùng Từ Tiểu Thụ.
"Tới?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dời khỏi bồn tắm lớn.
Hắn không có che giấu sự kinh ngạc của mình, dù sao người bình thường nhìn thấy bồn tắm lớn như vậy, cũng sẽ không nhịn được nhìn lâu một hồi.
Sau khi cửa phòng đóng lại.
Từ Tiểu Thụ hơi trầm ngâm, sau đó phất tay an bài: "Lưu Lục, chiêu đãi khách nhân, thuận tiện giúp vị bằng hữu này dỡ bảo bối xuống, cõng như thế nặng đến cỡ nào."
Lưu Lục: ". . . "
Y một mặt u oán.
Bên trong phòng bao, chỉ có y là ngoại nhân.
Từ thiếu còn không khách khí, xem y thành mình người sai sử.
Mấu chốt muốn sai sử cũng thôi đi, sao còn hô tên ta lên?
Công dụng của mặt nạ, chẳng lẽ chỉ là lọc không khí thôi ư. . . Lưu Lục âm thầm trợn trắng mắt.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Mời mấy vị sang bên này."
Trong lòng oán thầm, mặt ngoài Lưu Lục vẫn nghiêm túc đóng vai quản gia phòng bao.
Y ra hiệu chỉ tới ghế sô pha bên cạnh Mạc Mạt, muốn mời mấy người ngồi xuống trước, thuận tiện tiến lên, giúp đỡ Hoa Minh hạ bồn tắm lớn xuống.
Nhưng Hoa Minh khoát tay chặn lại, một câu "Tránh ra", gạt tay y trở về.
"Tê ~" Lưu Lục đau đến hít một ngụm khí lạnh, mặt đỏ rần, nhất thời liên tục lui ra phía sau.
Lực lượng một kích tùy ý kia, kém chút chấn nát xương tay y.
"Cô nương này trời sinh thần lực hay sao?!"
"Trách không được sau lưng cõng theo vũ khí hạng nặng như vậy. . . "
Lưu Lục âm thầm thút thít, hai mắt đẫm lệ ngoái nhìn về phía Từ thiếu, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
"Ồ?" Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc hành động của cô nương kia.
Nhìn cô nàng không giống như đến đưa bảo, ngược lại giống đến gây sự?
"Các ngươi có ý gì, đến phòng bao của bản thiếu gia đánh người?" Từ Tiểu Thụ nói.
Hoa Minh nghe vậy khẽ giật mình.
Nàng chẳng qua là không quen người khác đụng bảo bối của mình, cường độ xuất thủ tại Thánh Cung còn khoa trương hơn nhiều, nào phải cố ý đả thương người?
Nhưng nghe giọng điệu nam tử trước mặt đột nhiên có thêm một chút lãnh ý, trong đầu Hoa Minh lập tức xuất hiện hình ảnh sư tôn Bạch Liêm nổi giận đùng đùng, trách mình làm hỏng chuyện.
Nàng vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, ngài hiểu lầm, ta không có cố ý đả thương người. . . "
Lời này vừa ra, mấy thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu đều kinh ngạc, Từ Tiểu Thụ cũng có chút sợ run.
Người này làm sao nhận sợ nhanh như vậy?
Cỗ khí phách khi nãy chạy đi đâu rồi?
Chu Thiên Tham ở phía sau nhìn đến lo lắng, liền vội vàng tiến lên mấy bước, tới trước mặt Hoa Minh.
"Ngươi trước chờ lấy, để ta tới."
Thời điểm vượt qua, y còn cố ý truyền âm.
Bởi vì hiện tại không biết được người trước mặt, có phải thật là người Hoa Minh muốn tìm hay không, nếu như không phải, Hoa Minh hành động như vậy, sau này thẹn quá hóa giận cũng không dễ chịu.
Dù sao, từ bồn tắm lớn sư thừa nhất mạch, Chu Thiên Tham đã có thể nhìn ra sức chiến đấu của Hoa Minh.
"Chuyện là. . . "
Cất bước đi tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, Chu Thiên Tham xoa xoa bàn tay, nuốt một ngụm nước bọt, tổ chức ngôn ngữ, sau đó nói ra: "Là như thế này, vị bằng hữu này của ta muốn tìm một vị cố nhân."
Y đưa tay chỉ hướng Hoa Minh, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cố nhân", ám chỉ Từ thiếu trước mặt.
Thấy Từ thiếu không có phản ứng, lúc này Chu Thiên Tham mới hơi thất vọng nói tiếp:
"Tuy nhiên vị cố nhân kia lúc trước bởi vì xảy ra một chút chuyện, cho nên. . . Mất tích!"
"Gần đây nàng đã tìm tới ta."
Chu Thiên Tham chỉ mình, "Dù sao ta cũng xem như bằng hữu của cố nhân nàng muốn tìm."
"Hơn nữa ta cảm thấy ngươi chính là. . . ách, nói thế nào đây, ở trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, có cố nhân của nàng, cũng chính là bằng hữu của ta."
"Cho nên, chúng ta liền tìm đến đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận