Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 384: Hoa Hải

Không có nói chuyện quá nhiều với Phó Hành.
Tiểu tử này vừa đến, liền bị Từ Tiểu Thụ xem như công cụ hình người.
Sau khi thành công dùng gia hỏa này hấp dẫn ánh mắt mọi người, Từ Tiểu Thụ liền thừa dịp nhất thời không có ai chú ý, vội vàng lách mình biến mất.
Sảnh tiếp khác rất thơm.
Thế nhưng đào hố chôn người, hiển nhiên quan trọng hơn.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, có thể sử dụng tiền tới giết người, đó mới là cảnh giới chí cao.
Điểm bị động, cũng như thế.
Sau khi thành công rời khỏi sảnh tiếp khách, ngoặt một cái, hai người liền tiến vào một mảnh ánh trăng lờ mờ.
Đường nhỏ yên lặng có rừng cây thăm thẳm, gió lạnh thổi qua, đoạn đường phía trước còn có Dạ Minh Châu chiếu sáng.
Thế nhưng càng đi vào trong, càng tối dần.
Cuối cùng, ngay cả ánh sáng đều biến mất.
Trái tim nhỏ của Mộc Tử Tịch bắt đầu nhảy lên.
"Hắn, muốn đi đâu?"
"Rừng cây nhỏ?"
Tiếp tục đi tới, không phải chính là rừng cây nhỏ sao?
Phía trước cũng không biết là nơi nào, Từ Tiểu Thụ không có địa đồ, cứ đi lung tung như vậy, mỗi một lần gặp phải lối ra là hắn đều trốn tránh.
Một đường đông ngoặt tây cong, Mộc Tử Tịch đã hoàn toàn lạc mất phương hướng.
"Từ, Từ Tiểu Thụ, chúng ta đi đâu thế?"
Nơi này chỉ có hai người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mộc Tử Tịch vừa nói, liền cảm thấy tiếng tim đập của mình còn lớn hơn tiếng nói bản thân.
Từ Tiểu Thụ phát hiện lời nói tiểu cô nương hơi khác thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Đào hố a!"
"Không đào hố, làm sao chôn người?"
Lúc này nhịp tim Mộc Tử Tịch trì trệ.
Đào, đào hố chôn người?
Đây là ý gì?
Đào hố chỉ có thể chôn người chết thôi!
Chẳng lẽ... hắn muốn... trước...
"Ngô, đây là chỗ nào thế nhỉ?"
Từ Tiểu Thụ kinh nghi một tiếng, đánh gãy nàng suy nghĩ lung tung.
Nàng thuận mắt nhìn lại, phát hiện trước mắt vậy mà liễu ám hoa minh, hoa hải rực rỡ in vào trong con ngươi.
Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, khiến cho tâm thần người ta sàng khoái, tạp niệm hoàn toàn bị quét sạch sành sanh.
Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Mộc Tử Tịch một đường đi theo hắn, đương nhiên không biết hắn bằng vào Cảm Giác đã phá đi rất nhiều khốn trận.
Thậm chí, vì nghiệm chứng sở học Tinh Thông Dệt ở trong đầu.
Từ Tiểu Thụ thậm chí không dùng Cảm Giác, chỉ vẻn vẹn bằng vào vạn vật mạch lạc đồ, liền đã thôi diễn ra phương pháp phá trận.
Khốn trận cấp Tiên Thiên, hoàn toàn không ngăn được hắn.
Nhưng lúc này dùng Cảm Giác cộng thêm Tinh Thông Dệt phá linh trận Tông Sư đầu tiên, cho nên mới có dị dạng như thế.
"Hoa hải?"
"Chẳng lẽ phía trước mà một nơi tàng bảo?"
Hai mắt Từ Tiểu Thụ tỏa sáng.
Có tàng bảo hay không hắn không biết, nhưng nơi này yên tĩnh như thế, lại có Tông Sư linh trận làm tì cách, thật đúng là chôn xương chi địa cực giai a!
Chỉ cần dẫn Trương Thái Doanh tới đây, giới vực vừa mở, ai biết được nơi này phát sinh chiến đấu?
"Tiểu sư muội, theo sát ta, đừng đi loạn."
Từ Tiểu Thụ kêu một tiếng, liền dạo bước tiến vào trong hoa hải.
Hoa hải cực cao, đã sắp cao hơn eo.
Đương nhiên, đây là đối với Từ Tiểu Thụ.
Đối với Mộc Tử Tịch mà nói, nàng đi ở bên trong hoa hải, chỉ cảm thấy buồn bực không thôi.
Lúc này bay lên, mới dễ chịu một chút.
"Dừng lại!"
Đột nhiên, Từ Tiểu Thụ ở phía trước lắc mình một cái, xoay tay ôm lấy eo Mộc Tử Tịch.
Mộc Tử Tịch éc éc.
Dưới eo truyền đến cảm giác ấm áp, khiến thân thể nàng đột nhiên co rụt lại, vội vàng lui ra.
"Ngươi làm gì thế?"
Tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt, xì một tiếng.
Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng thu tay lại, "Ngươi bay cao như vậy làm gì?"
Lực chú ý của hắn một mực đặt ở trên linh trận, kém chút quên mất tiểu cô nương sau lưng.
"Ta bay cao thì sao?"
Mộc Tử Tịch nhấc cằm:
"Đây là lý do ngươi có thể ôm ta sao?"
Từ Tiểu Thụ cất lời:
"Đừng làm rộn, mau xuống đây."
Nhìn Mộc Tử Tịch càng bay càng cao, đã sắp bay qua đầu mình, hắn vội vàng khuyên nhủ:
"Linh trận nơi này có chút cổ quái, không phải cấp bậc Tông Sư phổ thông, ngươi chớ làm loạn, chờ ta nghiên cứu xong rồi nói."
"Có gì cổ quái..."
Tiểu cô nương con chưa nói hết lời, đột nhiên thân thể mãnh liệt trì trệ, giống như bị người ta thẳng tắp kéo xuống.
Ba một tiếng, nàng liền tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Ôi... ngô."
Lần này, đầu đầy bùn đất.
"Phốc!"
Từ Tiểu Thụ lập tức cười phun ra.
Nhìn tiểu sư muội vẻ mặt ai oán từ dưới đất bò dậy, hắn chế nhạo nói:
"Đúng không, có gì cổ quái, chẳng qua là ném nhẹ một cái..."
"Nha!"
Mộc Tử Tịch nắm lấy nắm đấm, muốn nhảy lên đánh hắn, kết quả sau khi linh trận phát động một lần, dường như càng nhạy cảm hơn.
Chân vừa mới cách mặt đất, nàng lần nữa bị kéo xuống.
Lại ba một tiếng, Mộc Tử Tịch bởi vì thân hình bất ổn mà đầu gối đập xuống.
Từ Tiểu Thụ liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Không được, không được..."
Mộc Tử Tịch hoảng hốt.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
Ổn định tiểu cô nương phồng má xong, Từ Tiểu Thụ mới bắt đầu suy nghĩ.
"Cấm bay?"
Hắn hơi kinh ngạc.
Kết giới cấm bay này, đẳng cấp thực không thấp.
Dính đến học thuyết "Không gian" cùng "Hạn chế", đây không phải cấp độ chỉ vừa đụng chạm đến đại đạo.
Nói là lực lượng Vương Tọa mới có thể có được, đều không quá.
Nhưng linh trận nơi này, rõ ràng chỉ là Tông Sư?
Chuyện này...
Làm sao có thể?
Từ Tiểu Thụ có Tinh Thông Dệt, nếu như linh nguyên có thể kiên trì lâu thêm một chút, ngược lại có thể ở trong hư không vẽ ra một bộ linh trận.
Nhưng vô hình vô chất, trước mắt hắn không làm được.
"Hoa hải này, có chút cổ quái, ".
Hắn nghĩ tới lúc trước ở phía sau núi Thiên Tang Linh Cung, lần đầu vào tiểu viện Nhiêu âm, cũng nhìn thấy một mảnh hoa hải.
Khác biệt là, nơi đó đều trồng Hồng Huyễn Hoa Túc gây ảo ảnh.
Mà nơi đây...
Giống nhau, đều có chút dự cảm không tốt...
"Cẩn thận một chút."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày dặn dò một tiếng, tiếp tục cất bước hướng về phía trước, đi vào hoa hải.
Mộc Tử Tịch nhíu mày, nhìn chiếc váy dính đầy bùn đất, nàng rất muốn đổi một chiếc váy khác, nhưng lúc này hiển nhiên không thích hợp.
Cũng may vừa vào hoa hải, tầm nhìn đều bị chặn lại, thật tốt!
Ngoại trừ có chút buồn bực...
Trong lúc suy tư, nàng đột nhiên nhìn thấy Từ Tiểu Thụ trước mặt, vậy mà bay lên!
Lần này, tiểu cô nương trừng lớn mắt.
Độ cao hai người đối với mặt biển hoa có chút chênh lệch, Từ Tiểu Thụ vừa bay, Mộc Tử Tịch nhìn hắn, chính là tuyệt đối ngưỡng vọng.
"Không công bằng, sao ngươi có thể bay? !"
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ thoải mái nhàn nhã, nhàn thoại từ không trung truyền xuống.
"Không phải ta muốn bay, mà là mảnh bóng đêm này, nàng đang kêu gọi ta."
Mộc Tử Tịch im lặng.
Nàng vất vả lắm mới ngăn được xúc động nện người.
Dù sao mình nhảy lên, chỉ sẽ ngã sấp xuống...
Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ từ trên bầu trời quan sát bốn phía.
Hắn bay được, nói thật, đúng là không phải bởi vì đã hiểu thấu đáo linh trận nơi đây.
Chỉ đơn thuần là có một thân kỹ năng bị động cường hãn quá ngưu bức.
"Cấm bay" tuy mạnh, nhưng cũng không ép được Dẻo Dai cộng thêm Cường Tráng!
Từ Tiểu Thụ vui mừng, cấp bậc linh trận quả thật chỉ là Tông Sư, nếu không cho dù mình có Tông Sư chi thân, đối mặt với linh trận Đại Tông Sư, nhất định cũng sẽ không bay lên được.
Nhưng hiện tại...
Từ Tiểu Thụ rất hiếu kỳ, thủ bút nơi đây, là của thần thánh phương nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận