Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 439: Vô Đề (2)

Thế nhưng lại không có ai nghĩ đến, thân thể con người, kỳ thật cũng có thể sắc bén giống như lưới kiếm.
Vẻn vẹn một lát, đột nhiên, tiếng kiếm minh bên trong chợt hạ xuống.
Từ liên tục không dứt, biến thành ngẫu nhiên vang lên một lần, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
"Chết rồi?"
Đây rõ ràng chính là tình huống sau khi thân thể bị cắt thành hư vô, mới không còn lại chút động tĩnh nào.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, Cộng 1234."
Cố Thanh Tam nhìn huyết sắc cự đồng, đồng dạng một mặt kinh ngạc.
Đột nhiên, y ý thức được chuyện gì.
"Không, không nhất là chết."
"Nếu như, hắn thật ngộ ra chuyển đổi giữa "Không" và "Có", có thể khống chế tất cả kiếm khí ở bên trong Thiên Đạo Chân Nhãn, đồng hóa..."
"Cho nên, hắn là xông vào ngộ đạo?"
"Không!"
"Đồng hóa, sao có thể dễ dàng ngộ ra như thế?"
Con ngươi Cố Thanh Tam đột nhiên sung huyết.
Y không tin, vẻn vẹn giao chiến một phen, Từ Tiểu Thụ lại có thể ngộ ra nhiều như vậy.
Nhưng một giây sau, bên trong Thiên Đạo Chân Nhãn truyền đến âm thanh, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
"Cố Thanh Tam, Vô Kiếm Thuật của ngươi, không gì hơn cái này!"
"Hóa ra ngươi trong suốt hóa, thật đúng là đồng hóa bản thân, sau đó hòa vào bên trong vô tận kiếm khí?"
"Ha ha ha..."
Nương theo một tiếng cười to, Từ Tiểu Thụ lần nữa lao ra.
Trước kia chưa từng giao chiến với Cổ Kiếm Tu, hắn thậm chí không nghĩ tới "Người Tức Là Kiếm", còn có thể dùng lên bản thân.
Nhưng sau khi mạch suy nghĩ được khai thông, Từ Tiểu Thụ có Tinh Thông Kiếm Thuật, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lĩnh ngộ.
Người Tức Là Kiếm, ta cũng là người, vì sao không thể thành kiếm?
Từ Tiểu Thụ từ bên trong cự đồng bay ra, không có hoàn toàn rời đi, mà là đột nhiên định trụ tại hư không.
Một giây sau, hắn chuyển ngược thân thể, mãnh liệt đưa tay đâm vào bên trong Thiên Đạo Chân Nhãn.
"Cố Thanh Tam, là thế này phải không?"
Cả người Cố Thanh Tam đều bắt đầu run rẩy.
Thức mở đầu này, rõ ràng chính là Vô Thiết Hoán bên trong Vô Kiếm Lưu!
Vừa rồi, y thoát khỏi kiếm khí khống chế "Người Tức Là Kiếm" của Từ Tiểu Thụ, sau đó hóa thành của mình, chính là dùng thức này.
Bên ngoài sân.
Cố Thanh Nhất cùng Cố Thanh Nhị đã hoàn toàn ngồi không yên.
"Chuyện này..."
Vẻn vẹn đánh một trận, Vô Kiếm Lưu của Táng Kiếm Trủng, bị Từ Tiểu Thụ trộm đi?
"Không có khả năng!"
Cố Thanh Nhị mở miệng phản bác.
Nhưng rất nhanh, trong mắt y lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chỉ nghe một tiếng oanh minh thật lớn, Thiên Đạo Chân Nhãn khảm vào hư không, tay phải Từ Tiểu Thụ vừa nhấc, liền bị kéo ra hoàn toàn.
Lại một tiếng nổ vang.
Không gian toái phiến, trực tiếp từ trên hư không rơi xuống.
Thiên Đạo Chân Nhãn mất đi điểm tựa, kiếm triều bên trong đã không cách nào áp chế, hoàn toàn bộc phát ra, trong nháy mắt kiếm ý tung hoành hơn mười dặm.
Một tích tắc này, cho dù đông đảo thế lực cách phủ thành chủ khá xa, cũng có thể cảm nhận được kiếm khí bạo tạc từ phủ thành chủ truyền đến.
"Chiến đấu phủ thành chủ, đã đến cấp độ này?"
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về một hướng, than thở không thôi.

"Đồ chới kia, đáng sợ đến như vậy?"
Đám người ở trong tiệc rượu không khỏi co rụt.
Ở bên trong Thiên Đạo Chân Nhãn, ẩn chứa kiếm triều khủng bố đến thế?
Nói như vậy, vừa rồi Từ Tiểu Thụ đi vào bên trong, đến cùng đã tiếp nhận những thứ gì?
Tất cả mọi người nhìn huyết nhân Từ Tiểu Thụ ở chân trời, thầm nghĩ đây đúng là một tên điên.
Có lẽ kiếm đạo hai người trước mặt có thể đạt tới độ cao như thế, bản thân liền có sự cố chấp.
"Chỉ là vì muốn nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng? Hắn không sợ chết sao..."
Đám người yên lặng, bỗng nhiên, một tiếng than nhẹ thăm thẳm vang lên.
"Đáng tiếc, hắn thành công."
Đúng.
Từ Tiểu Thụ thành công.
Trong ánh mắt tràn đầy rung động của Cố Thanh Tam, hắn giơ cao tay phải lên.
"Oanh!"
Kiếm khí cuồng bạo hình tròn, dưới sự đồng hóa của bản thân, trực tiếp cắt đứt liên hệ với Cố Thanh Tam, hóa thành khí kiếm sáng chói, trực chỉ thiên khung.
Một chùm ánh sáng dài xuất hiện trên cửu thiên, nửa toà thành đều có thể nghe thấy tiếng kiếm minh.
Đây, là kiếm của Từ Tiểu Thụ!
Không kiếm, đồng thời cũng là có kiếm!
"Đồng, đồng hóa... ?"
Con ngươi Cố Thanh Tam vẫn không dám tin, cho dù tận mắt thấy Từ Tiểu Thụ thành công, y vẫn không thể nào tiếp thu được.
Vô Kiếm Lưu mình dùng tận một năm mới ngộ ra, sư phụ nói đã siêu việt 99.99% kiếm khách.
Nhưng Từ Tiểu Thụ, chỉ dùng một buổi tối?
Không, rõ ràng chỉ dùng một trận chiến!
"Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi mẹ nó, thật thành công?"
Cố Thanh Tam cảm thấy nước mắt đã sắp tràn mi.
Giờ khắc này lòng đầy ủy khuất, chỉ muốn quay đầu liền đi, bổ nhào vào trong ngực hai vị sư huynh.
Trận chiến này, quá khó đánh.
Vừa mệt mỏi, vừa khó chịu!
Hết lần này tới lần khác, Từ Tiểu Thụ lại có thể ngộ một thức trong Vô Kiếm Lưu, mình, lại không thể khám phá điểm kỳ diệu của Bát Kiếm Thức.
"Đáng giận a..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nên kết thúc!"
Tất cả mọi người đầy mong đợi nhìn qua Từ Tiểu Thụ.
Chỉ cần chém xuống một kiếm, Từ Tiểu Thụ thông hiểu "Không" cùng "Có", nhất định có thể tại một khắc Cố Thanh Tam đồng hóa kiếm khí, bắt lấy thời cơ y chuyển hóa, sinh sinh bổ y ra.
Thế nhưng, thời khắc muôn người chú ý, Từ Tiểu Thụ lại tiện tay bóp nát khí kiếm.
"Xùy ! ".
Giống bóng da thoát hơi.
Thiên Đạo Chân Nhãn thế đến mãnh liệt, sau khi bị khám phá, lấy một loại kiểu chết biệt khuất nhất chết đi.
Không có bạo tạc sáng chói, không có tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Một lời bình tĩnh của Từ Tiểu Thụ, không pha tạp bất cứ ba động gì.
"Ngươi thua."
"Suy nghĩ của ta là chính xác, như vậy, ngươi khó thoát khỏi hai mắt ta."
Từ Tiểu Thụ mở tay ra, y phục vỡ vụn không thể che khuất một thân đầy máu.
Nhưng biểu tình thoải mái phong khinh vân đạm của hắn, triệt để khiến đám người bên dưới nhìn mà than thở.
Mí mắt hạ thấp, lại nhấc lên.
"Khanh ".
Một tiếng kiếm minh du dương không biết từ đâu vang lên, khiến cho tất cả mọi người tỉnh thần.
Cả người Cố Thanh Tam đột nhiên bắt đầu co quắp.
Y kinh hãi cúi đầu, mở hai tay ra, tựa hồ có thể cảm giác được ở bên trong thân thể, đã sinh ra một cỗ kiếm khí không thuộc về mình.
Không!
"Kiếm niệm?"
Y lập tức hoảng sợ.
Đột nhiên, y nghĩ đến lúc trước ở ngoài Thiên Tang Thành cùng hai vị sư huynh truy tìm một đạo kiếm niệm.
Vào thành, đụng phải Từ Tiểu Thụ.
Tiến vào khách sạn, kiếm niệm lần nữa xuất hiện, cũng đụng phải Từ Tiểu Thụ.
Nhưng hết lần này tới lần khác giao phong mấy lần, tên kia đều có thể che giấu qua.
Thế nhưng hiện tại kiếm niệm xuất hiện một lần nữa, lại sinh ra từ trong thân thể mình?
"Xì xèo ! ".
Thân thể bắt đầu rạn nứt, huyết dịch bắt đầu bắn ra, không chỉ Cố Thanh Tam mộng bức, đám người bên dưới, đồng dạng nhìn đến ngây người.
"Đây lại là kiếm kỹ gì?"
Vấn đề này, bọn họ cảm thấy tối nay đã hỏi không ít hơn mười lần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần xuất hiện, đám người vẫn cảm thấy mới mẻ.
"Hoàn toàn không có tiếp xúc, trực tiếp khiến thân thể Cố Thanh Tam rạn nứt?"
"Tên Từ Tiểu Thụ này, bật hack à?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận