Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2468: Vạn Sự Sẵn Sàng (1)

Chương 2468: Vạn Sự Sẵn Sàng (1)Chương 2468: Vạn Sự Sẵn Sàng (1)
Hương di lập tức bừng tỉnh xoay người, hai tay đã bóp xong ấn quyết.
Người đến là ai?
Đến khi nào, đợi bao lâu, mục đích là gì?
Sao ta hoàn toàn không phát hiện. . .
Linh niệm tản ra, linh trận trong phòng không có dấu hiệu bị ngoại lực công kích, thậm chí phá giải.
Sau khi tản ra linh niệm, Hương di mới thình lình phát hiện.
Người trước mặt, tuy mắt thường nhìn thấy, thế nhưng dùng linh niệm quét tới, gần như không phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Đây là Liễm Tức Thuật cấp bậc gì?
Hương di âm thầm kinh hãi, nhưng không có xuất thủ, càng không triệu hồi quái vật đến bảo vệ nàng, chỉ buồn bã nói:
"Từ đại công tử của ta, vào cửa có thể phát ra một chút âm thanh hay không?”
"Ngươi tự tiện xông vào khuê phòng nữ tử, rất, không, lễ, phép!"
Hương di nhìn nam nhân xa lạ trước mặt, dùng chăn chắn trước ngực, cặp mắt đào hoa tràn đầy oán trách.
Có thể im hơi lặng tiếng phá giải linh trận...
Có thể khiến mình không phát hiện. . .
Còn có gan lẻ loi một mình tiến phòng. ..
Thoáng nghĩ, ngoại trừ Từ Tiểu Thụ coi trời bằng vung, ai dám làm như thế? Đạo Khung Thương đến U Quế Các muốn gặp nàng, đều phải gõ cửa hỏi một câu,'Có đây không”.
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ một ngày không gặp, sao có cảm giác hắn lại tiến hóa, hắn đến cùng đã chuẩn bị những gì?
"Ta chỉ muốn xem xem, đại chiến đương đầu, Hương di của chúng ta sẽ cảnh giác bao nhiêu."
"Nào ngờ ngồi gần bảy, tám phút, ngươi vẫn ngủ giống như lợn chết... . ngươi thật có thể ngủ a, sau này đừng gọi Hương di, gọi Thụy di đi!"
(Thụy: ngủ)
Chân Thân Thứ Hai giễêu cợt một tiếng, tại chỗ hóa thành bộ dáng bệnh công tử Từ Cố Sinh, sau đó móc ra một thanh quạt xếp.
Quạt xếp này không phải Bát Tôn Am thân bút, mà là do bản tôn Từ Tiểu Thụ vẽ.
Dưới chân xoáy mở Không Gian đạo bàn, tiến vào trạng thái Thần Mẫn Thời Khắc, linh niệm bao trùm gần như toàn bộ Ngọc Kinh Thành.
Giờ khắc này, hết thảy thanh sắc Kinh Đô phồn hoa, toàn bộ khắc sâu vào đầu hắn.
Vô số linh trận tông môn thế lực đồng thời phát động, muốn phát ra cảnh báo nhìn trộm.
Thế nhưng trước khi kịp phát ra cảnh báo, đã bị Chân Thân Thứ Hai phá giải, ngăn cản.
Tinh Thông Dệt Thánh Đế Lv. 0, đại biểu cho phân thần điều khiển, phương pháp phá trận các loại, thẳng tắp tăng vọt.
Cho dù bên trong Ngọc Kinh Thành có thế lực bố trí linh trận hộ tông cấp Thánh, Từ Tiểu Thụ chỉ cần một ý niệm, liền có xuyên tạc.
Cơn gió vô hình thổi qua Kinh Đô, các nơi bình yên vô sự, không phát sinh bất cứ dị thường gì.
Chân Thân Thứ Hai tìm được điểm không gian thuộc Tam Chú Hương, cùng với vị trí đối ứng bên dưới chợ đen.
Hắn thấy được đám sát thủ thấp giọng nghị luận trong đại sảnh, thấy được khu vực nhiệm vụ được tu bổ chỉnh lý, càng thấy được bản tôn trong gian phòng trên lầu hai đang đợi mình.
Thân hình xê dịch.
Không gian hoán đổi.
Từ Tiểu Thụ bên trong Tam Chú Hương, cùng Chân Thân Thứ Hai bên trong U Quế Các, phút chốc hoàn thành đổi chỗ.
Hương di ngồi trên giường khép đùi thật chặt, dụi dụi con mắt, vừa rồi giống như bị hoa mắt, đồng thời có cảm giác mình bị người lột sạch nhìn hết.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn làm gì?!" Hương di mắt sắc xiết chặt, cả người chui vào trong chăn.
"Xuyt, tai vách mạch rừng, đừng gọi bậy.' Từ Tiểu Thụ buông màn lụa xuống, lần nữa trở lại bàn trà ngồi xuống: "Ta đi Tam Chú Hương một chuyến, giết mấy người, gặp Chu quản sự, ném ra mồi nhử... "
Hắn thuật lại hành trình vừa rồi, sau đó nói tiếp:
"Hạc Đình Sơn rất nhanh sẽ xuất hiện một tên "Từ Tiểu Thụ", ban đầu là giả, chuyện này Lý Phú Quý có thể hoàn thành, xem xem Thánh Thần Điện ứng đối ra sao."
"Nếu như bọn hắn không cắn câu, phân thân của ta sẽ biến việc này thành thật, đại náo Hạc Đình."
Hương di nghe xong, rất nhanh phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.
Từ Tiểu Thụ vẫn là Từ Tiểu Thụ, căn bản không khai khiếu, thật chỉ đến nói chính sự.
Nàng bật cười một tiếng, ra khỏi đệm chăn, xốc màn lụa lên, đỉnh lấy váy ngủ sa mỏng, tiện tay phủ thêm một chiếc áo choàng cất bước đi ra.
"ý ngươi là, giương đông kích tây, dựa vào cơ hội này, chúng ta tiến vào Tứ Tượng Bí Cảnh. . . ngươi đã chuẩn bị xong?"
"Đương nhiên, cá nhân ta đã chuẩn bị xong, nhưng còn thiếu một người."
"Thiếu ai?" Hương di đi tới ngồi cạnh bàn trà, hai chân bắt chéo, quần lụa mỏng trượt xuống, lộ ra chiếc đùi trắng như tuyết.
Hai tay nâng má vạt áo khẽ nghiêng, chống khuỷu tay trên bàn, sau đó vuốt tay nghiêng một chút, dùng cặp mắt đào hoa như nước cười cười nhìn về phía bệnh công tử tuấn tú phi phàm.
Cho dù vừa tỉnh ngủ, không đánh phấn, Hương di tư sắc không giảm, ngược lại có thêm hương vị thanh lệ động lòng người, làn da thổi qua liền phá, toàn thân trên dưới tản ra hương thơm mê người.
Từ Tiểu Thụ không nói nhìn về phía nàng.
Hương di nhướng nhướng mày, ánh mắt lưu chuyển.
"Nhận dụ hoặc, điểm bị động, +1."
"Ta thiếu A Dao."
"Di thấy ngươi là thiếu A..
Hương di mới nói được một nửa, liền phát hiện Từ Tiểu Thụ đã sớm chặn họng, nhất thời không vui trừng người trước mặt một chút,'Không thú vị!" Nàng bắt đầu nghiêm chỉnh, chỉnh lý tốt y phục, lúc này mới trở lại chính đầề.
"Nói đi, thiếu ai, di giúp ngươi tìm!"
"Hàn Thiên Chi Chồn."
Từ Tiểu Thụ thấy nàng nghiêm chỉnh, lúc này mới nói: "Hàn gia là mắt xích quan trọng trong lần hành động này, nó biết Di Tích Nhiễm Mính, càng là Quỷ Thú đầu tiên phát hiện "Kỳ Lân", lần này nhất định phải mang nó theo."
Hương di gật đầu: "Nó đã vào thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn cũng sắp đến."
Vừa mới dứt lời không lâu, không gian xung quanh bỗng nhiên dị động.
Nơi cửa phòng vặn vẹo quỷ dị, một con tiểu bạch chồn lớn cỡ bàn tay thò đầu vào nhìn.
Trong mắt nó hiện rõ mong đợi cùng khẩn trương, sau khi nhìn thấy gian phòng có hai người, nó liền rụt đâu biến mất không thấy đâu nữa.
Hương di hồn nhiên không thấy.
Từ Tiểu Thụ thông qua Cảm Giác, thấy được hết thảy vừa rồi phát sinh.
"Tiểu Hàn!"
Không gian "rắc" một tiếng vỡ ra.
Âm thanh quen thuộc vừa vang lên, tiểu bạch chồn lập tức từ trong khe nứt bay ra, nhào về phía gương mặt lạ lãm, nhưng khí tức trở nên rất quen thuộc.
"Chít chít."
"Thụ gia! Tiểu hàn rốt cuộc tìm được ngươi!"
Hương di hoảng hồn chuyển mắt, lúc này mới nhìn rõ vị khách không mời mà đến. Tiểu bạch chồn lớn cỡ bàn tay. ..
Cái đuôi bồng bênh xõa tung. . .
Vật nhỏ đáng yêu như vậy, chính là Quỷ Thú cấp bậc Bán Thánh, Hàn Thiên Chi Chồn?
Nó nắm giữ huyết mạch thiên phú cường đại, Siêu Thánh Độn vô tung vô ảnh?
"Ngươi chính là Hàn gia?”
Hương di đè xuống xúc động đưa tay sờ đuôi tiểu bạch chồn, trong lòng không ngừng khuyên bảo mình:
Đây là Bán Thánh!
Thánh, không thể nhục!
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại cuộn tiểu bạch chồn trong lòng bàn tay vò vò, sau đó nắm lấy cái đuôi lông xù sờ tới sờ lui.
Cuối cùng còn chơi tung hứng ném lên trời,'Hàn gia" còn rất thích thú, cả hai chơi đến quên cả trời đất.
"..." Hương di trầm mặc hồi lâu.
"Nhận nghỉ ngờ, điểm bị động, +1."
"Từ công tử, ta có thể sờ nó một chút được không?" Nàng rốt cuộc không chống cự được sinh vật đáng yêu dụ dỗ.
"Đây là Hương di." Từ Tiểu Thụ vuốt một hồi, phát hiện Hàn gia vẫn là Hàn gia, không có thay đổi, chỉ là càng thêm cung kính, ngay cả "Bản đại gia" cũng không dám tự xưng.
Hắn tiện tay ném tiểu bạch chồn ra ngoài, Tùy tiện." Hàn gia lập tức biết vị này cũng là đại nhân vật mình không chọc nổi, sau khi "Chít chít" một tiếng mới yếu ớt nói: "Gọi ta tiểu Hàn là được. .
Hương di tiếp lấy cục bông nhỏ bé kia, lông xù bồng bềnh, xúc cảm cực kỳ dễ chịu, khiến người ta yêu thích không buông tay, đồng thời có cảm giác giống như ảo mộng.
"Đây thật là Hàn Thiên Chi Chồn?"
"Thật là Bán Thánh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận