Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 485: Lại Nghe Ta Giảo Biện (1)

Năm đôi mắt tò mò lập tức nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ.
Ngoại trừ Phó Chỉ cùng Thu Huyền, trên mặt ba người còn lại đều viết đầy chất vấn.
Nhưng cho dù chất vấn thế nào đi chăng nữa, Từ Tiểu Thụ làm người trong cuộc, vẫn có được quyền lợi phát biểu.
Hắn nói, đám người không thể không nghe.
"Sự tình là như thế này..."
Từ Tiểu Thụ điều chỉnh tốt nội dung cốt truyện, trơn trượt nói:
"Bởi vì Trương phủ có thù với ta, lúc còn ở Thiên Tang Linh Cung, tên Trương Tân Hùng kia muốn giết ta, một mực nhằm vào ta, rơi vào đường cùng, ta liền lựa chọn tự vệ phản kích."
"Chuyện xưa luôn có tình tiết này, tiểu chết rồi, lão liền đi ra."
"Ta vừa rời khỏi Linh Cung không lâu, liền phải gặp sát thủ cấp bậc Vương Tọa."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía hai người Thu Huyền, Liễu Tinh.
"Hai vị hẳn biết được, hôm đó trước khi phủ thành chủ bị cự phủ từ trên trời rơi trúng, cách Đan Tháp không xa, có xảy ra sự tình Vương Tọa tranh đấu."
"Ta nói không sai chứ?"
Âm dương hộ pháp nhìn nhau gật đầu.
Kỳ thật nói đến chuyện này, lúc đó nguyên nhân khiến cho Vương Tọa tranh đấu là gì, đến bây giờ bọn họ vẫn còn không rõ.
Bọn họ chỉ biết, người dám xuất thủ ở Thiên Tang Thành, nhất định phải bị trừng trị.
Nhưng cuối cùng, đồng bạn mà đại thúc lôi thôi kêu ra quá kinh khủng, trực tiếp dùng một búa chém hộ phủ đại trận ra thành hai nửa.
Bởi vì hộ phủ đại trận còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên tối nay mới bị bạo phá còn chưa đạt đến Trảm Đạo của Từ Tiểu Thụ thổi bay.
"Chuyện hôm đó, lại có liên quan gì?"
Liễu Tinh hỏi.
Nếu như nàng nhớ không lầm, hôm đó Từ Tiểu Thụ hôn mê bất tỉnh nằm ở trong bao bố sau lưng đại thúc lôi thôi.
Chẳng lẽ chuyện này thật có quan hệ với hắn?
"Không dối gạt chư vị."
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi, nói:
"Tên sát thủ Vương Tọa hôm đó tên là Hồng Cẩu, là Trương Thái Doanh phái tới giết ta."
"Vương Tọa giết ngươi?"
Thu Huyền chấn kinh, "Vương Tọa muốn giết ngươi, sao hiện tại ngươi có thể còn sống được?"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt nhìn y, không chút hoang mang buông tay, ra hiệu an tâm chớ vội.
"Hiện tại không phải Trương Thái Doanh cũng đã chết rồi sao?"
Một câu hỏi ngược này, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Thu Huyền chỉ cảm thấy da mặt co lại, nhìn thiếu niên trước mặt chỉ có tu vi Nguyên Đình cảnh đỉnh phong, muốn nói một câu "nói khoác không biết ngượng", sau một cho khuôn mặt đáng ghét kia một bạt tay.
Nhưng sự thật chính là như thế, giờ phút này, y đúng là không còn lời nào để nói.
Thủ Dạ nhíu mày.
Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng ông ta từ Bạch Y nhiễm đỏ đi tới, mơ hồ nhận ra trong phương thức nói chuyện của Từ Tiểu Thụ, tựa hồ đang ẩn dụ lấy cái gì.
Gia hỏa này nhìn như bình thường.
Nhưng từng câu từng chữ, đều đang bất tri bất giác thay đổi vị trí chủ đạo trong cuộc đối thoại.
Người khác g muốn quấy nhiễu, trực tiếp một lời phản kích.
Không chỉ có đạo lý, mà trong tiềm thức, còn âm thầm chôn xuống loại ám chỉ "Trương Thái Doanh cũng giống như Hồng Cẩu, đều muốn tới giết Từ Tiểu Thụ ta".
"Trùng hợp sao..."
Thủ Dạ kinh hãi.
Tiểu tử này quá thành thục, thành thục đến mức không hợp thói thường.
Loại kỹ xảo thẩm vấn này, hắn còn trẻ như vậy, sao có thể học được?
Hay là nói, hắn giảng, toàn bộ đều là thật?
Từ Tiểu Thụ dùng Cảm Giác cẩn thận quan sát thần sắc của Thủ Dạ.
Nhìn thấy cột tin tức liên tục nhảy lên "Nhận hoài nghi", hắn liền phát hiện phương thức biểu đạt của mình có tác dụng.
Nơi đây ngoại trừ Phó Chỉ cùng Thủ Dạ, kỳ thật hắn không sợ mấy người còn lại.
Mà đối với Phó Chỉ cùng Thủ Dạ, hắn rất để ý phương thức xử lý sự tình của hai người bọn họ.
Lấy kinh nghiệm sống của hai lão đầu, nếu như vừa mới bắt đầu mình đã nói láo, đó chẳng khác nào là tìm chết.
Cho nên.
Từ Tiểu Thụ mở miệng nói, đều là nói thật.
Về phần ám chỉ...
Từ Tiểu Thụ biểu thị chút thủ đoạn kia, đối với mình tới nói, đã không phải là thủ đoạn.
Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, thuận miệng bác bỏ a.
Luận việc mở mắt đổi thắng thay đen.
Ở đây còn có ai, có thể so được với mình?

"Hắn nói, là thật?"
Phó Chỉ nhìn về phía hai người Thu Huyền, Liễu Tinh.
Liễu Tinh hơi lắc đầu, khinh thường cười lạnh một tiếng, thế nhưng trong bóng tối lại truyền âm trả lời:
"Có lẽ không giả."
Thủ Dạ đồng dạng nhận được phản hồi.
Trong lòng ông ta có hơi rối loạn.
Nếu như để Từ Tiểu Thụ nói tiếp, có trời mới biết, hắn còn có thể nói ra kỳ hoa gì?
Không thể để hắn nói...
Không được!
Trình tự thủ tục, vẫn phải tiến hành!
"Thủ Dạ tiền bối không nhìn thấy tình hình chiến đấu lúc đó, hẳn vẫn không tin lời ta nói."
Từ Tiểu Thụ nghiêm túc nhìn ông tam nói:
"Không sao, hiện tại ta liền nói thẳng vào vấn đề."
"Hừ!"
Thủ Dạ xùy hơi:
"Bớt nhiều lời, nhớ kỹ lời vừa rồi của ta, cẩn thận ta vặn đầu ngươi!"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc rụt đầu lại.
Hắn nhìn ra, đám người này đã tiếp nhận đợt miệng độn đầu tiên.
Tiếp theo, mình dễ làm rồi.
"Sau khi Hồng Cẩu chết, Từ Tiểu Thụ ta tự nhận không phải chính nhân quân tử gì, dù sao cũng phải đáp lễ một chút chứ?"
"Nhưng tên kia chỉ là sát thủ, cho nên, mục tiêu của ta, liền đặt vào trên người Trương Thái Doanh."
"Chờ một chút!"
Đột nhiên, Thu Huyền lên tiếng ngắt lời Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi nói, Hồng Cẩu chết?"
"Tên kia là sát thủ Tam Chú Hương, ta biết."
"Trong lúc không kịp đề phòng, có lẽ ngay cả Vương Tọa cũng có thể bị nhất kích tất sát, ngươi làm thế nào sống sót?"
Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao cả nhìn về phía y:
"Là đại thúc đã cứu ta."
Khóe môi Thu Huyền lập tức câu lên, lộ ra nụ cười đạt thành quỷ kế.
"Đại thúc?"
"Xưng hô thân mật như vậy, ngươi cùng tên kia, có quan hệ như thế nào?"
Hôm đó trong lúc điều tra, xuất hiện một tên kiếm khách lôi thôi, thực lực quả thực không thể tưởng tượng.
Chỉ có tu vi Hậu Thiên, vậy mà cường khống hai người Thu Huyền cùng Liễu Tinh.
Cộng thêm người thần bí dùng một búa chặt đứt đại trận phủ thành chủ, nhưng không thấy tung tích.
Phủ thành chủ đối với lai lịch hai người kia, kỳ thật đã có chút suy đoán.
Từ Tiểu Thụ, là người của bọn họ?
"Ôi trời, gọi đại thúc cũng có thể xem như thân mật?"
Từ Tiểu Thụ lập tức không vui, "Ngươi đừng đổ tội lung tung a, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với người kia, y muốn làm loạn phủ thành chủ, cũng không phải ta chỉ thị, càng không phải ta có thể sai sử được."
"Ha ha, không có quan hệ? Không có quan hệ sao y lại tới cứu ngươi?"
Thu Huyền cười lạnh một tiếng.
Lần này, tất cả mọi người đều ý thức được sơ hở ở trong lời nói của Từ Tiểu Thụ.
Thủ Dạ đưa qua một cái ánh mắt khen ngợi.
Ông ta không biết rõ tình hình hôm ấy, nhưng nghe hai người này đối đáp, đã có ấn tượng cơ bản.
Từ Tiểu Thụ, đang nói láo!
Chỉ cần hắn nói láo, vậy ngôn luận kế tiếp, sẽ tự sụp đổ.
"Cứu ta..."
Đối mặt với mấy đôi mắt như sói đói kia, Từ Tiểu Thụ căn bản không hoảng chút nào.
Hắn giang tay ra, bất đắc dĩ nói:
"Sao ta biết được vì sao y lại cứu ta, không dối gạt các vị, trước khi ta gặp phải Hồng Cẩu, thật từng ở trên đường va vào y một cái."
"Chuyện sau đó các vị cũng biết đấy, có lẽ lúc đó y đã nhìn thấy tử khí của ta, cho nên muốn cứu ta một mạng."
Thu Huyền cảm thấy quá hoang đường.
"Không hiểu ra sao cả, vì sao lại có một vị cường giả khủng bố như thế muốn cứu ngươi, ngươi muốn biên cố sự cũng phải nghiêm túc một chút chứ."
"Thật tưởng chúng ta là hài tử ba tuổi, có thể tùy ý lừa gạt sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận