Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1927: Trảm Thần (1)

Dạ Kiêu?
Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu?
Hẳn không đến mức trùng tên đi!
Trong lòng Từ Tiểu Thụ lộp bộp một cái, lập tức hiểu ra cảm giác quen thuộc vừa rồi là như thế nào.
"Ta gặp qua nàng. . ."
Phía trên Cô âm Nhai, sau khi Thủy Quỷ dùng thủy triều biển sâu xông nát không gian, quét sạch vô số người, bên trong vết nứt không gian tựa hồ có một đạo thân ảnh như thế.
Lại hướng về trước, thời điểm đánh với Dị, sử dụng Linh Hồn Độc Thủ đọc ký ức y, mình tựa hồ đã gặp qua đạo thân ảnh này không ít lần.
Lúc đầu bên trong ký ức đám sát thủ Song Ngốc, Kim Túc, cũng có được ký ức mơ hồ liên quan đến hắc vũ nữ tử trước mặt.
"Nhưng lúc trước ta lại khẳng định, mình chưa từng gặp qua nàng. . ." Từ Tiểu Thụ vô cùng tin tưởng cảm giác của mình, lông mày lập tức nhíu lại.
Cho nên đây tính là gì, ý chí Thánh Đế quấy nhiễu?
Không!
Nếu thật đúng là ý chí Thánh Đế quấy nhiễu, cho dù giờ phút này biết được cái tên "Dạ Kiêu", mình cũng không có khả năng nhớ lại các loại chi tiết lúc trước.
"Ám bộ thủ tọa, Ám. . ."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ cẩn thận đánh giá danh từ này, tựa hồ hiểu ra.
Quả nhiên rất "Ám", lại có được năng lực xóa đi ký ức người khác, đây quả thực là thần kỹ dành riêng cho sát thủ, hoặc là những người làm công tác ngầm!
Đáng tiếc, mặc dù năng lực rất mạnh, nhưng chỉ cần không đạt đến cấp Thánh, liền không thể ảnh hưởng đến hình ảnh Cảm Giác lưu trữ. . . Từ Tiểu Thụ đã nhớ lại mọi chuyện.
Ngước mắt nhìn tới vị trí cách đó không xa, ánh mắt Dạ Kiêu tựa như Tử Thần, xuyên qua mũ trùm âm u khóa chặt hắn, Từ Tiểu Thụ vẫn chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới gương mặt của nàng.
Nửa gương mặt kia, mỗi lần nhìn đến luôn có thể khiến hắn kinh diễm.
Bởi vì bị năng lực Dạ Kiêu ảnh hưởng, cho nên mỗi lần dời mắt, cơ bản liền quên sạch bộ dáng nàng ra sao.
"Ngươi nhận ra ta." Dạ Kiêu bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu thập phần chắc chắn.
Trong lòng Từ Tiểu Thụ có hơi thổn thức, chỉ cần nữ tử này thay đổi hắc vũ y, mặc trang phục bình thường, cho dù kề sát vai lướt qua, nếu không chủ động báo danh, hắn tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Đương nhiên, sở dĩ Dạ Kiêu không làm như thế, khả năng cao là vì nàng tin tưởng vào năng lực bản thân.
Cũng phải, một trong lục bộ thủ tọa, có ai không tự tin đâu cơ chứ?
Thế nhưng tự tin, lại chính là sơ hở lớn nhất!
"Tại hạ đương nhiên nghe qua đại danh của ngài, Ám bộ thủ tọa Dạ đại nhân." Từ Tiểu Thụ khẽ cười nói, một bên ổn định tâm thần, một bên cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã duy trì thói quen tốt kia, phương pháp bảo mệnh này có thể ngăn chặn đến chín thành chín nguy hiểm.
Trần Đàm tốt!
Trần Đàm cứu ta một mạng!
Từ Tiểu Thụ âm thầm cười trôm, giang tay ra, tiến lên hai bước, ngữ khí mang theo sùng kính, vừa đi vừa nói:
"Một trong lục bộ Thánh Thần Điện, là mặt tối của thế lực quang minh đệ nhất đại lục, vĩnh viễn sống trong cái bóng của thế nhân, là đao phủ không ai biết đến."
"Đại danh Dạ Kiêu thủ tọa ngài, cho dù tại hạ thân ở Nam Vực, cũng đã sớm nghe thấy."
"Chỉ là nghe danh không bằng gặp mặt, tại hạ hoàn toàn không nghĩ tới, ngoại trừ thân phận Ám bộ thủ tọa, ngài còn có được dung nhan tuyệt mỹ như vậy. . . ách!"
Ngữ khí Từ Tiểu Thụ vừa cung kính, vừa có mấy phần bất cần đời, tràn ngập hiếu kỳ đối với lục bộ thủ tọa, đây là thiết lập nhân vật Trần Đàm.
Đã người trước mặt là Ám bộ thủ tọa, chưởng quản mặt tối Thánh Thần Điện, có quyền tiền trảm hậu tấu, đồng thời có quan hệ mật thiết với Dị bộ thủ tọa.
Như vậy, trí tuệ, mưu lược, thủ đoạn của nàng, tuyệt đối không thể khinh thường.
Từ Tiểu Thụ vừa đi vừa kiểm tra lại thân phận hiện tại của mình.
Vừa rồi tình huống cấp bách, vận dụng thủ đoạn biên soạn ra một cái thân phận mới, Trần Đàm liệu có chỗ nào thiếu hụt? Có thể giấu qua đôi mắt của Ám bộ thủ tọa hay không.
Cơ hồ trong nháy mắt, Từ Tiểu Thụ hoàn thành dò xét bản thân.
Không có nửa điểm thiếu hụt!
Cho dù Thủ Dạ tới, cũng không có khả năng liên hệ "Trần Đàm" nắm giữ Quỷ Môn Tà Thuật, Quỷ Kiếm Thuật, có liên quan đến gia tộc của một trong Thất Kiếm Tiên, Phong gia Phong Vô Ngân, với Đông Vực Thánh Nô Từ Tiểu Thụ.
Bởi vì thứ Trần Đàm biết, Từ Tiểu Thụ toàn bộ không biết.
Ừm, là Từ Tiểu Thụ mấy ngày trước.
Dưới tình huống như vậy, vừa rồi Dạ Kiêu vẫn không tin thân phận "Trần Đàm", muốn xuất thủ thăm dò một phen. . . Từ Tiểu Thụ biểu thị khen ngợi tính cảnh giác của Ám bộ thủ tọa, đồng thời kiên định ý nghĩ mình cần phải cẩn thận gấp đôi.
Dạ Kiêu trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng, thế nhưng lại khó đối phó hơn Tha Yêu Yêu, Tha Yêu Yêu rất ít khi xuất thủ thăm dò, nàng luôn chờ đại cục chắc chắn mới dám ra tay, tuy nhiên sở dĩ gọi đại cục, là bởi vì nó vô định không thể biết trước!
"Dạ Kiêu thủ tọa, không ngờ lần này không gian rối loạn, tại hạ lại có thể đồng hành cùng với ngài, đúng là trong cái rủi có cái may, ta có chỗ dựa rồi."
Từ Tiểu Thụ thấy Ám bộ thủ tọa không quan tâm mình vuốt mông ngựa, một mặt cấp tốc hoàn thiện mô bản nhân vật "Trần Đàm", tận lực kéo dài khoảng cách với "Từ Tiểu Thụ", một mặt tận lực kéo gần quan hệ:
"Chỉ là hành động thăm dò giống như vừa rồi, tại hạ cho rằng tốt nhất đừng xuất hiện nữa."
"Trần Đàm ta chưa từng làm việc gì có hại đến Thánh Thần Điện, chuyện này ta dám thề, cho nên ngài không cần xuất thủ với tại hạ."
Từ Tiểu Thụ giơ tay lên, trịnh trọng nói ra: "Mê cung này vô cùng nguy hiểm, "Bất Xá Sảnh" nghe thôi cũng biết không phải nơi tốt lành gì, chúng ta hợp tác cùng có lợi, chia ra khó đủ đường, sự tình đâm lưng, đối với Trung Vực các ngươi mà nói có lẽ hiếm thấy, thế nhưng Nam Vực chúng ta lại không xa lạ gì."
Dạ Kiêu không nói lời nào, thậm chí không quan tâm ý nghĩ cùng hành động của Trần Đàm, nhấc chân bước vào trong Bất Xá Sảnh.
"Cùng nhau thăm dò đi? Thực lực tại hạ không tệ, nếu cùng phát hiện chúng ta chia đều, nếu cá nhân phát hiện thì thuộc về cá nhân, cực kỳ công bằng, rất Thánh Thần Điện, được chứ?" Từ Tiểu Thụ mỉm cười cất bước đuổi theo sau lưng Dạ Kiêu, bước vào nội sảnh.
Trong đầu lại đang nghĩ cách làm thịt nàng!
Ẩn Nấp dùng rất tốt, nó có thể giúp Từ Tiểu Thụ giấu đi sát ý bên dưới nụ cười kia.
Dựa vào ký ức đám sát thủ Tam Chú Hương Song Ngốc, Kim Túc các loại, Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu khả năng cao chính là người công bố "Hắc kim treo thưởng".
"Nữ nhân ác độc này muốn lấy mạng ta."
"Chỉ cần nàng phát hiện thân phận "Trần Đàm" có vấn đề, hoặc là có chỗ không thích hợp, hẳn sẽ không nói ra, mà là tìm cơ hội cho mình một kích chí mạng. . . ừm, bởi vì nàng là sát thủ."
Cho nên thay vì bị động, còn không bằng chủ động lưu nàng lại nơi này!
Thế nhưng mà. . .
"Ta lưu nàng được sao?"
Từ Tiểu Thụ chân không ngừng bước, chầm chậm tiến lên, trong lòng hiện ra ý nghĩ như vậy.
Hắn nghĩ tới Dị, tên kia cơ hồ là Thái Hư khó giết nhất, nếu lúc đó không có Vô Cơ lão tổ phong tỏa, chỉ sợ cuối cùng đã để y chạy mất.
Hắn nghĩ tới Đằng Sơn Hải, gia hỏa kia đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. . . là thật phát triển thái quá! Sau khi tên kia vận dụng lực lượng Ma Thần, mình chỉ có thể trượt, không thể chính diện đối kháng.
Như thế, cùng là một trong lục bộ, Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu tuyệt đối không phải hạng xoàng.
Thánh Thần Điện thậm chí cho nàng quyền lực tiền trảm hậu tấu, gián tiếp khẳng định mưu lược của nàng rất cao, phán đoán rất chuẩn, đồng thời chiến lực khủng bố, thủ đoạn bí ẩn.
Một vị Thái Hư hội tụ đủ ba yếu tố mưu lược, chiến lực cùng địa vị, tuyệt đối không phải Thái Hư phổ thông có thể so sánh, nàng thậm chí có thể thành công ám sát Bán Thánh.
"Mà sự thật cũng đúng như vậy, Ám bộ thủ tọa tựa hồ xuất thân Tam Chú Hương, hơn nữa còn là sát thủ "Tam Sắc Liệp Lệnh".
"Tam Sắc Liệp Lệnh, đẳng cấp nằm phía trên hồng bài, tử bài, kim bài liệp lệnh, điều kiện tấn thăng là thành công ám sát Bán Thánh. . . chuyện này cũng quá giật gân đi, ký ức đám người Song Ngốc có thể tin được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận