Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 323: Cự Nhân Lại Đến

Thùng thùng!
Thùng thùng!
Tiếng trống trận đến từ chiến trường thời viễn cổ bị đánh vang, tựa như Ma Vương yên lặng ngàn vạn năm dần thức tỉnh.
Tiếng tim đập, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Một cỗ dục vọng cuồng bạo nguyên thủy, nương theo lấy Hồng Cẩu chà đạp, đột ngột từ dưới đáy lòng Từ Tiểu Thụ tuôn ra.
Trong khoảnh khắc, dục vọng như hồng như thác, trực tiếp phá hủy linh đài thanh minh, thôn phệ hết thảy nhân tính trở thành hư vô.
Táo bạo, cùng phát tiết.
Trở thành khát vọng duy nhất trong lòng Từ Tiểu Thụ!
Rầm rầm rầm!
Hồng Cẩu vui vẻ đến phát điên, đã rất lâu rồi y không gặp qua gia hỏa thú vị như vậy.
Thậm chí có thể nói, tiểu tử này, trong danh sách những kẻ bị y hành hạ đến chết, trình độ thú vị, đủ để xếp vào ba vị trí đầu.
Lần đầu tiên y nhìn thấy nhân loại có thuộc tính của bóng da.
Chỉ cần đập mạnh xuống mặt đất, đầu hắn liền sẽ bay ngược lên, đập hai lần, liền sẽ bay ngược lên hai lần.
Vĩnh viễn sẽ không xì hơi.
"Chơi vui thật!"
Thậm chí, sau khi đập nhiều như vậy, Hồng Cẩu còn phát hiện trên người tiểu tử này, có sinh mệnh lực cực kỳ bàng bạc.
Đó là một cỗ lực lượng ngay cả y cũng không theo kịp, hai loại năng lực nghe rợn cả người lại đồng thời xuất hiện ở trên thân tiểu tử này?
Nếu không phải hắn là mục tiêu lần này, Hồng Cẩu thậm chí không muốn giết, phải mang về nghiên cứu một phen.
Thế nhưng mà...
Không được!
"Hôm nay, ngươi phải chết!"
Oanh một tiếng, y ra sức đem ném thiếu niên xuống mặt đất, Từ Tiểu Thụ lại phản chấn một cái, bay thẳng lên không trung.
"Nên kết thúc."
Hồng Cẩu mắt sắc trêu tức.
Vương Tọa không thể tùy tiện xuất thủ, y mở ra giới vực ở trong thành, chắc hẳn mấy tên gia hỏa kia đã cảm giác được.
Nếu như còn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ sẽ có người chạy tới.
"Một phút đồng hồ..."
"Ta giết tiểu tử này, vậy mà dùng đến một phút đồng hồ!"
Hồng Cẩu cười lắc đầu, đối với thiếu niên từ trên trời rơi xuống, chậm rãi giơ tay phải lên, tiếp theo năm ngón tay duỗi thẳng, linh nguyên điên cuồng tuôn ra.
"Thiên Thứ."
Tiếng vang đạm mạc từ trong miệng truyền ra.
Một thức này, xuyên thấu... tất cả mục tiêu của Hồng Cẩu mấy chục năm qua!
Nghĩ đến, vong hồn chết ở dưới chiêu này, hôm nay lại có thêm một người.
Oanh!
Nhưng mà âm thanh đâm xuyên trong dự liệu không có xuất hiện.
Ngay thời khắc bóng người tiếp xúc với tay, một đạo rung động vang lên, kim quang từ trên trời chiếu xuống, dưới sắc mặt hoảng sợ của Hồng Cẩu, trực tiếp bao trùm.
"Đây là thứ gì?"
Hồng Cẩu chấn kinh.
"Linh kỹ?"
"Con mẹ nó, đây là linh kỹ gì?"
Linh kỹ ở trên người tiểu tử này, đều không thể tưởng tượng nổi như thế, hắn làm sao có được?
Không kịp nghĩ nhiều, khoảng cách như vậy, cho dù là y, cũng không thể hoàn toàn tránh đi.
Mà kim quang hạ xuống là một... bàn chân?
Diện tích che phủ quá lớn, lực lượng ẩn chứa trong đó, thậm chí phong kín tất cả đường chạy trốn của y.
Hồng Cẩu khó khăn biến chiêu, chống ở trên đầu mình.
Ầm ầm!
Bàn chân to màu vàng đạp xuống, Hồng Cẩu thậm chí không kịp phát lực, trực tiếp bị một cước đạp vào trong hố sâu.
Rắc rắc rắc!
Tiếng xương vỡ vụn từ ngón tay truyền đến, sau đó là cánh tay, thân thể.
Hồng Cẩu có thể cảm giác được, dưới một cước này, một cỗ linh nguyên cuồng bạo màu vàng tàn phá bừa bãi, mãnh liệt truyền vào khí hải của mình, trực tiếp khiến cho linh nguyên của y bạo động.
Y nằm ở trong hố, mặt nạ đã vỡ vụn, mặt đều bị giẫm sai lệch.
Liếm láp vết máu tanh ở trên khóe môi, Hồng Cẩu mộng bức.
Đây là Tiên Thiên?
"Ta... ?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Bàn chân khổng lồ nâng lên, lơ lửng ở trên hư không.
Từ bên trong khuôn mặt trần trụi của Hồng Cẩu, có thể nhìn ra một khuôn mặt hoa râm, phía trên có vết thương xấu xí, giống như từng bị người dùng chủy thủ từng dao từng dao cắt xuống.
Một khuôn mặt có cố sự.
"A!"
Hồng Cẩu cười, đưa tay lau hai gò má, cảm thụ được vết tích gập ghềnh trên đó, thân thể y bắt đầu run rẩy.
"Máu?"
Mình lại bị một tên tiểu tử Tiên Thiên dùng chân đạp, hơn nữa còn bị đạp ra máu?
"A, ha ha, ha ha ha ha..."
Hồng Cẩu giống như tao ngộ một chuyện hoang đường tới cực điểm, trong tuôn ra tiếng cười to bệnh trạng, nhưng mà chân to trên đầu lần nữa giẫm xuống.
Rầm rầm rầm!
Trong giây lát có mấy chục âm thanh nổ tung, mặt đất hoàn toàn mất đi hình dạng vốn có, dưới sự tàn phá bừa bãi của Cuồng Bạo Cự Nhân, tứ phương vỡ nát, mặt đất gào thét.
"Tiểu gia hỏa, ngươi, thật quá quá quá thú vị!"
"Ha ha ha, ta hưng phấn!"
Tiếng cười điên cuồng của Hồng Cẩu đột nhiên từ trên trời truyền đến.
Y là Vương Tọa, bị cước thứ nhất đạp trúng, sao có thể để Từ Tiểu Thụ tiếp tục đạp nữa?
Tên kia chẳng qua là Tiên Thiên, cho dù hắn có biến thân, lại như nào?
Không đạp trúng, có tác dụng rắm gì? !
Oanh!
Tiếng cười vừa dứt, một bàn tay màu vàng óng trực tiếp quạt bay y!
Cự lực giống như Chiến Thần trực tiếp đập nát tiếng gió, quét Hồng Cẩu vào hư không.
Lúc thân hình một lần nữa xuất hiện, y phảng phất bị cưỡng chế thuấn di, trực tiếp bị đánh vào vách giới vực của mình.
Chấn động một tiếng, giới vực rung động.
Năng lượng chấn động ở bên trong, vậy mà từ trong cái khe lộ ra ngoài.
Giờ khắc này, mặt đất Thiên Tang Thành run lên, tất cả mọi người đồng loạt giật mình.
"Phát sinh chuyện gì?"
"Địa chấn sao?"
Một cỗ thấp thỏm lo âu trực tiếp xuất hiện ở trong lòng mọi người, rõ ràng chỉ là một cơn địa chấn, nhưng đám người lại nhao nhao cảm thấy tim đập nhanh.
"Có gì đó quái lạ!"
Đám người nhìn xung quanh, thấy phương hướng phủ thành chủ bay ra từng đạo hắc ảnh, đó là...
"Cấm Vệ Quân!"
"Có người đang động thủ ở trong thành?"
Đám người đi ở trên đường phố Thiên Tang Thành nhao nhao hoảng sợ, động tĩnh như vậy, chỉ sợ đã không phải là chiến đấu cấp bậc Tông Sư.
Đã không phải, vậy cũng chỉ có thể là...
"Vương Tọa?"
Trên mặt đám người hiện vẻ không tin, lại nghe một vị trung niên nam tử cầm đầu Cấm Vệ Quân quát lên, tiếng vang lập tức truyền khắp phố phường.
"Tất cả mọi người, lui ra phía sau, rời xa Đan Tháp mười dặm!"
Mười dặm, đối với Vương Tọa mà nói, chớp mắt liền tới.
Nhưng lúc này, chỉ có thể làm thế để đảm bảo an toàn cho đám người.
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Sùng Đông nhìn về phương xa, nơi đó, y nhìn thấy một cái hư vô giới vực, chặt chẽ bao vây mười mấy con phố.
"Vương Tọa xuất thủ..."
Y không thể tin được, nhưng lại không thể không tin.
Bay cao lên, giới vực của y đồng dạng từ trong đan điền triển khai, bao lại giới vực nho nhỏ đang rung động.
Y muốn phòng ngừa năng lượng bên trong bị rò rỉ, tổn thương dân chúng.
Nhưng năng lượng táo bạo đụng nhau ở bên trong, lại khiến cho Sùng Đông kinh hãi.
"Hai tên Vương Tọa?"
Có thể ở bên trong giới vực, đánh chủ nhân giới vực rách tả tơi, nhất định là Vương Tọa không thể nghi ngờ.
Hai người này điên rồi?!
Lựa chọn xuất thủ ở trong Thiên Tang Thành?
Là thế giới bên ngoài không đủ lớn? Hay là nói, Thiên Tang Thành có lực hấp dẫn như thế, khiến bọn họ cho dù muốn khai chiến, cũng nhất định phải khai chiến ở trong thành?
"Khốn kiếp, đều muốn tìm đường chết!"
Y cắn răng, chỉ đạo mấy tên thuộc hạ sơ tán đám người, bản thân lao đi.
Ngoài thành.
Tiếng gió gào thét vụt quan đỉnh đầu Tân Cô Cô.
Cho đến khi cỗ năng lượng ở trong nội thành lộ ra ngoài, Tân Cô Cô mới từ hững hờ, chuyển sang trạng thái chiến đấu.
"Thực sự có người dám động thủ ở trong thành? Đánh tiểu tử kia?"
Tân Cô Cô cảm thấy thế giới này quá hoang đường.
Cho dù y có mạnh miệng đến cỡ nào đi nữa, từ sâu trong đáy lòng, cũng không tin chỉ là Tiên Thiên, lại có thể khiến cho Vương Tọa động thủ ở trong thành.
Đây là chuyện ngay cả y cũng không dám làm!
Thế nhưng nhìn tình huống trước mắt, khiến cho y không thể không tin.
Có lẽ thế giới này, luôn tồn tại một vài người, một thân một mình, có thể tùy ý làm bậy.
"Đáng chết!"
Vừa nghĩ tới chênh lệch giữa Tiên Thiên cùng Vương Tọa, Tân Cô Cô bó tay toàn tập.
Từ Tiểu Thụ có thể chết, nhưng Tham Thần đại nhân vài ngày trước vừa đi theo hắn.
Hắn chết, Tham Thần đại nhân biết làm sao bây giờ?
Lần này, y chỉ hận chân mình quá ngắn, lưng không có cánh, cả người ở trong hư không, trong nháy mắt hóa thành một đạo huyết sắc biến mất.
"Từ Tiểu Thụ, cố lên!"
"Nhất định phải chờ ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận