Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1414: Giết Người Tru Tâm (2)

Chỉ lo cho thân mình đã khá lợi hại, không bị chúng bạn xa lánh, xem như ngươi có bản lãnh.
Khương Nhàn đương nhiên cũng nhìn ra tình cảnh bản thân.
Từ thiếu mới nói dăm ba câu, đã dồn y thẳng hướng hai đầu tuyệt lộ.
Y vốn cho rằng phái người thăm dò Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu không có kết quả, sự tình cũng đã chấm dứt.
Nhưng nào ngờ Từ thiếu lại ngay lúc này, dùng việc kia đến ép mình.
Mấy chục người còn sót lại bên trong đoàn đội Khương thị, ánh mắt lúc này đã bắt đầu thay đổi.
Mặc dù mọi người đều biết vương thành thí luyện chỉ có thể xem như ngắn ngủi kết duyên, Khương cũng cho bọn họ rất nhiều phúc lợi.
Thế nhưng so sánh. . .
Hai đại truyền nhân Bán Thánh, một người có được hàng trăm hàng ngàn Luyện Linh Sư ủng hộ; một người lại đang nghĩ xem có nên từ bỏ tộc nhân huyết mạch hay không.
Người so với người, tức chết người.
Hàng so với hàng, kém chết hàng.
Không ngoài như vậy!
Khương Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không thể siêu thoát Từ Tiểu Thụ bày bố, lựa chọn con đường thứ hai.
Y mỉm cười ngước mắt, nhẹ nhàng nói ra: "Từ thiếu nó quá lời, sự tình vu oan thường xuyên gặp phải, Từ thiếu cần gì dùng thủ đoạn như vậy tới đối phó ta?"
Lời này vừa ra, đoàn đội Khương thị triệt để chết tâm.
Mặc dù mọi người đều biết, sự tình Từ thiếu nói, không nhất định là thật, có lẽ người ta chỉ đang công tâm.
Nhưng đối phương bày ra chứng cứ chuẩn xác như vậy, Khương Nhàn lại không mặn không nhạt, thậm chí sau khi bị buộc đến như thế, y vẫn không dám thừa nhận.
Thời điểm Khương Nhàn lựa chọn con đường thứ hai, ở trên cảnh giới, hiển nhiên đã thấp hơn Từ thiếu không chỉ một bậc.
Từ Tiểu Thụ im lặng nửa ngày, thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Nhàn.
Khương Nhàn không chút sợ hãi, ánh mắt nghênh tiếp.
Rốt cuộc, Từ Tiểu Thụ cười.
Hắn vươn tay, vỗ vỗ bả vai Khương Nhàn, kề sát lỗ tai thấp giọng nói: "Ngươi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, thời điểm ngươi đột phá một cửa ải nào đó, Khương Thái, Khương Vũ sẽ đến tìm ngươi."
Nói xong, hắn lập tức lên tiếng cười to, lui về sau nửa bước.
Nghe đến đây, Khương Nhàn rốt cuộc không nhịn được, sắc mặt tái nhợt, nắm đấm vang lên tiếng "rắc rắc".
Tru tâm!
Đây là đang tru tâm!
Nguyên lai lúc đầu Từ thiếu nói như vậy, đã không có ý định thả qua Khương Nhàn y.
Vô luận con đường thứ nhất hay con đường thứ hai, đối phương đều đã chuẩn bị tốt những thứ phía sau, chỉ cần Khương Nhàn y lựa chọn, đối phương liền sẽ cấp ra đối sách tương ứng.
Tình huống lúc này, chính là Từ thiếu đang tiến hành tru tâm!
Hắn trực tiếp nâng Khương Thái, Khương Vũ lên tới độ cao "Tâm ma", muốn ảnh hưởng đến luyện linh chi đạo của y.
Hạng người tâm ngoan thủ lạt chân chính, căn bản sẽ không bị sự tình Khương Thái, Khương Vũ ảnh hưởng.
Nhưng Khương Nhàn không phải.
Y ngay cả lựa chọn cũng cần thời gian, sao có thể chân chính cầm lên được, thả xuống được?
Việc không liên quan đến mình, Khương Nhàn có thể lạnh nhạt.
Nhưng hiện tại ý thức được, vấn đề này thật có khả năng ảnh hưởng tới mình trong tương lai, trở thành gông cùm xiềng xích ngăn mình đột phá, sắc mặt Khương Nhàn liền thay đổi.
"Ngươi!"
"Bản thiếu gia thế nào?"
Từ Tiểu Thụ nghiêm nghị ngắt lời, dựng thẳng một ngón tay lên, trực tiếp điểm giữa trán Khương Nhàn, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ, lời bản thiếu gia nói vĩnh viễn hữu dụng, khi nào Khương Nhàn ngươi quyết định nhận chuyện này, chuẩn bị lễ vật kỹ càng, đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu bồi tội, lĩnh người."
"Hoa" một cái, bên ngoài sân trực tiếp sôi trào.
Bang chúng Từ Bang không chút khách khí bắt đầu trào phúng.
"Nha, nguyên lai thật có chuyện này, vừa rồi ta thấy Khương thiếu dứt khoát như vậy, còn tưởng rằng thích khách muốn mạo danh, hóa ra thích khách, thật họ Khương?"
"Kích động, kích động, ngươi nhìn y quanh co nửa ngày, hiện tại nghe thấy có tâm ma liền không nhịn được nữa, sắc mặt đen kịt, chậc chậc. . . ấy, là ai làm đổ mực nước xuống mặt đất này?"
"Y gấp, y gấp, y siết chặt nắm đấm, chuẩn bị buông tay đánh cược một lần!"
"Từ bang chủ uy vũ, Từ bang chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"
Hơn ngàn người bên ngoài sân liên tiếp trào phúng.
Nhìn kỹ xảo trào phúng thành thạo kia, âm thanh mắng chửi không lặp lại, nhất định đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
Sự thật cũng đúng như thế.
Lúc trước đi theo Mộc bang chủ lăn lộn, sau khi Từ Bang thành công hố xong địch nhân, đám bang chúng nhìn Mộc bang chủ treo toàn bộ địch nhân lên đánh, không có chuyện gì làm, chỉ có thể dùng miệng công kích.
Trào phúng Luyện Linh Sư phổ thông, sao thú vị bằng trào phúng truyền nhân Bán Thánh được.
Tiếng hô đột nhiên truyền đến.
Từ Tiểu Thụ nhất thời bị bang chúng nhà mình kinh đến.
Hắn kinh ngạc nhìn Mộc Tử Tịch một chút.
Tiểu cô nương che mặt quay sang chỗ khác, bộng dáng "Không phải ta bồi dưỡng, là chính bọn hắn tự phát hình thành".
Trào phúng tới quá đúng lúc!
Khương Nhàn kém chút muốn mặc kệ hết thảy, lựa chọn xuất thủ.
Thẳng đến khi y cảm nhận được ngón tay Từ thiếu truyền đến kiếm ý, mới đột nhiên nhớ tới chiến lực người trước mặt, Mộc Tiểu Công hư hư thực thực "Chí Sinh Thể", Quỷ Thú Ký Thể chưa xuất hiện. . .
Nhịn xuống!
Khương Nhàn, nhịn xuống!
Ngươi tuyệt đối không thể rơi xuống cái hố tử thần này!
Hôm nay Từ thiếu Từ Đắc Ế vũ nhục ngươi bao nhiêu, ngày khác, hắn liền bị Thánh Thần Điện đòi lại bấy nhiêu!
Nhưng tiền đề là ngươi không bị hắn kéo vào. . .
Khương Nhàn thầm nghĩ trong lòng, hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh, nói: "Từ thiếu thật biết cách dạy bảo thuộc hạ."
Từ Tiểu Thụ nghe ra hương vị trào phúng trong lời nói, biết Khương Nhàn đang gièm pha hắn thân là truyền nhân Bán Thánh, lại lăn lộn cùng một đám mồm miệng bẩn thỉu, thế nhưng hắn không quan tâm.
Mấy tên kia không phải hắn đào tạo.
Nhưng trào phúng. . .
Không phải trào phúng rất tốt ư?
Đối phó loại người như Khương Nhàn ngươi, nên trào phúng như vậy!
"Khương thiếu thật rộng lượng, như thế vẫn có thể nhẫn?" Từ Tiểu Thụ buông ngón tay xuống, nhìn đoàn đội sau lưng Khương Nhàn, hỏi: "Đã tộc nhân cũng có thể từ bỏ, vậy bản thiếu gia muốn một người không liên quan tới ngươi, hẳn không thành vấn đề đi?"
Khương Nhàn khẽ giật mình: "Người không liên quan tới ta?"
Từ Tiểu Thụ ấn mở bản đồ thí luyện, trên đó, tọa độ Hỏa Nguyên Thạch, Không Gian Nguyên Thạch, Lôi Nguyên Thạch hoàn toàn trùng điệp.
"Viên Nguyên Thạch thứ ba ngay tại nơi đây, người của bản thiếu gia không có khả năng ẩn tàng, như vậy, chỉ có thể là người của ngươi."
"Hoặc là. . . "
Từ Tiểu Thụ cười mỉm nhìn Khương Nhàn: "Ở trên người ngươi?"
Khương Nhàn trợn tròn mắt.
Nếu như y có Lôi Nguyên Thạch, cần gì tới lội vào vũng nước đục này.
Chỉ cần chờ ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, không cần tốn công tốn sức tranh đấu.
Thế nhưng điểm mở bản đồ thí luyện, tọa độ tam đại Nguyên Thạch, quả thật trùng điệp.
Khương Nhàn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Nguyên lai trong đoàn đội của mình đã có phản đồ?
Từ Tiểu Thụ thấy Khương Nhàn tựa hồ cũng không biết gì, lông mày dần nhíu lại.
Thế nhưng chuyện này không ảnh hưởng hắn khống chế toàn cục.
Ánh mắt nhìn quanh một lượt
Từ Tiểu Thụ lên tiếng lời nói: "Đứng ra, ngươi hẳn không muốn bản thiếu gia ra lệnh bang chúng Từ Bang đồng loạt soát người đi?"
Lời này vừa ra, khắp núi yên lặng.
Đột nhiên, sau lưng Khương Nhàn có một vị tiểu cô nương đáng yêu sợ hãi thò đầu ra, nơm nớp lo sợ đi tới.
"Là, là đang tìm thứ này sao?"
Nam Cung Cẩn Nhi nâng Nguyên Thạch tiến lên, lại không dám tiếp xúc ánh mắt với Từ Tiểu Thụ.
Nàng vốn định mang theo Lôi Nguyên Thạch chạy đến, quấy vũng nước đục nơi đây.
Nào ngờ Vân Lôn Sơn Mạch lại xuất hiện thần nhân Từ thiếu, dùng sức một người, trấn áp toàn trường.
Quấy đục nước?
Ngay cả truyền nhân Bán Thánh Đóa Nhi cô nương cũng bị quấy đến không còn, Nam Cung Cẩn Nhi nàng có tài đức gì, dám tiếp tục quấy đục nước?
"Ngươi tên gì?" Từ Tiểu Thụ nhìn người tới, mở miệng hỏi.
"Nam Cung Cẩn Nhi." Tiểu cô nương vô cùng hoảng sợ, nàng căn bản đánh không lại Từ đại ma vương, thậm chí ngay cả ý nghĩ xuất thủ cũng không có.
"Nguyên Thạch này, ngươi đạt được như thế nào?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Là, là trong khe đá, tự nó bay ra. . . " Thời điểm Nam Cung Cẩn Nhi nói ra lời này, mặt đỏ đến mức muốn rỉ máu, đừng nói Từ thiếu, ngay cả nàng cũng không tin, thế nhưng sự thật chính là như vậy, nàng cũng không dám nói dối.
Từ Tiểu Thụ nghe đến hôn mê.
Vốn cho rằng muốn lấy được Lôi Nguyên Thạch, hắn lại phải mang theo đám nhân mã chém giết một phen, nào ngờ Nguyên Thạch lại bị cô nương ngốc trước mặt lấy được.
"May mắn?"
"Ừm ừm."
"Ngươi không phải người của Khương Nhàn?"
"Ừm ừm."
"Vậy ngươi theo bản thiếu gia đi!"
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, trực tiếp đưa cô nương này ra sau lưng, bàn tay lăng không trảo lấy, Lôi Nguyên Thạch liền tiến vào lòng bàn tay.
"Ngàn dặm đưa Nguyên Thạch, lễ nhẹ tình ý nặng."
"Hành trình vương thành thí luyện tiếp theo. . . bản thiếu gia bảo đảm ngươi!"
Nam Cung Cẩn Nhi ngơ ngác ngước mắt, nhìn nam tử tùy ý trương dương trước mặt, trong lúc nhất thời, trong lòng tuôn ra cảm giác an toàn mãnh liệt.
Môi nàng mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn không nghẹn ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể run rẩy gật đầu.
"Đa, đa tạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận