Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 631: Tiểu Ngư Chướng Mắt (3)

Bất đắc dĩ che trán, Từ Tiểu Thụ huy động Cảm Giác tìm chiến lợi phẩm trên mặt đất.
Tuy Bạch Khô Lâu chướng mắt, thế nhưng hắn rất cần a.
Roi, thuẫn. . .
Còn có nhẫn trữ vật của Trương phủ lão đầu, khi nãy không bị Bạch Viêm thiêu hủy.
Giờ phút này, đang nằm cách chỗ Bạch Khô Lâu ngủ không xa.
"Ngươi muốn bọn chúng?"
Ngư Tri Ôn nhanh trí hỏi.
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ không dám bước ra ngoài.
Chỗ này có Thiên Mạc che khuất, hắn không bị phát hiện, cho nên không có việc gì.
Một khi tự tiện bước ra ngoài.
Cho dù hiện tại Bạch Khô Lâu đang ngủ, thế nhưng ai dám chắc nó sẽ không phát hiện.
Dù nói thế nào, tên kia cũng là tồn tại cấp bậc Vương Tọa.
Cho dù không có linh niệm, không có cảm giác, càng không có bao nhiêu đầu óc.
Ý thức cơ bản, khẳng định vẫn có.
"Nhẫn trữ vật của Vương Tọa. . . Bạch Viêm xuất hiện quá đột nhiên, lão đầu kia, chắc hẳn còn nhiều bảo bối chưa kịp dùng ra."
"Trương phủ xuống dốc, nói không chừng ông ta mang theo toàn bộ gia sản, trực tiếp tới Bạch Quật tìm người."
"Cho nên. . . "
Từ Tiểu Thụ vừa nghĩ tới đây, hai mắt đã tràn ngập lửa nóng.
"Có thể chứ?"
Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn về phía Ngư Tri Ôn.
"Có thể."
Tiểu Ngư khẽ gật đầu một cái.
Ở bên trong Thiên Cơ Trận Đại Nguyệt Lăng Không, muốn lấy đồ vật, dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần kết ấn, mặt đất thậm chí không có chút rung động, chiếc nhẫn trữ vật kia liền biến mất.
"Đây."
Ngư Tri Ôn đưa nhẫn trữ vật qua.
Từ Tiểu Thụ hưng phấn đưa tay, thế nhưng đột nhiên ngừng lại.
Theo lý mà nói, trận chiến này từ đầu đến cuối đều là do Tiểu Ngư xuất thủ, mình chỉ ở bên cạnh đánh xì dầu.
Sao đến cuối cùng, chiến lợi phẩm, lại rơi vào trong tay mình?
Nhân tính vốn tham lam, thế nhưng tham lam cũng phải có giới hạn chứ?
Lúc trước mình ra tay, Tiểu Ngư đứng ở ngoài quan sát, nàng cũng có cầm thứ gì đâu?
"Cho ngươi."
"Lần này ta chỉ ở bên cạnh trợ uy, không tiện cầm nó."
Từ Tiểu Thụ lựa chọn cự tuyệt.
Mặc dù đau lòng, thế nhưng làm người vẫn phải có nguyên tắc.
"Ta không cần."
Ngư Tri Ôn nhíu mày lại, nhét chiếc nhẫn vào trong tay Từ Tiểu Thụ, "Huống hồ, ta cũng chỉ xuất lực ổn định chiến cuộc mà thôi."
"Tổn thương là Bạch Khô Lâu, người, là ngươi kết liễu."
"Theo lý mà nói, chiếc nhẫn này, nên thuộc về ngươi."
Từ Tiểu Thụ ngẩn người.
"Ngươi nói rất có lý. . . "
Hắn trở tay đặt chiếc nhẫn vào trong tay Ngư Tri Ôn, "Nhưng ta không thể nhận, không có ngươi chi phối chiến cuộc, thắng lợi cũng sẽ không đến."
"Ta không cần."
Ngư Tri Ôn quật cường lật tay, để chiếc nhẫn rơi vào tay Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi cần."
Từ Tiểu Thụ nắm chặt tay nàng, lại lật một cái, chiếc nhẫn lại rơi.
"Ta không cần."
Lại lật. . .
"Ngươi cần."
Lại rơi. . .
"Ta chướng mắt."
"Ngươi chướng. . . "
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác một chút, "Cái này."
Chướng mắt?
Hả?
Chướng mắt? !
Ngươi không theo lẽ thường ra bài!
Tiểu Ngư hơi bĩu môi, kết thúc trận tranh luận không có ý nghĩa này.
Nàng nắm lấy chiếc nhẫn, làm bộ muốn ném.
"Đã ngươi không cần chiếc nhẫn này, vậy ta liền ném đi."
"Ấy ấy ấy!"
Từ Tiểu Thụ gấp, kéo tay Tiểu Ngư lại, trừng mắt một cái, "Ngươi bại gia!"
"Ta gia đại nghiệp đại, có gia để bại!"
"Ngươi!"
"Cho nên ngươi cầm."
Tiểu Ngư ngậm cười, trực tiếp nhét nhẫn trữ vật vào trong tay Từ Tiểu Thụ.
"Ta. . . "
Từ Tiểu Thụ nắm lấy chiếc nhẫn, trong đầu bách vị tạp trần.
Đây là loại cảm giác gì. . .
Hắn đã sớm quen phấn đấu một thân một mình.
Công pháp, đan dược… tất cả tài nguyên, chỉ có thể dựa vào bản thân đến tranh thủ.
Cho dù có Tang lão hậu thuẫn, thế nhưng tử lão đầu cũng không có ủng hộ quá nhiều vật chất.
Tương phản, tra tấn trên tinh thần, mỹ danh là "rèn luyện", ngược lại không thiếu.
Nhưng hôm nay.
Lần đầu tiên nếm thử tư vị nằm thắng, cuối cùng chiến lợi phẩm còn thuộc về mình, trong lòng Từ Tiểu Thụ không khỏi dâng lên một loại cảm giác khó nói lên lời.
Hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao có rất nhiều người trẻ tuổi không muốn cố gắng.
Loại cảm giác ăn tủy từ trong xương này, thật dễ khiến người ta say mê.
Có lẽ, không cần dựa vào bản thân, lựa chọn ăn cơm mềm. . . khục, lựa chọn đồng đội, một đường có quý nhân tương trợ.
Có lẽ đây mới là con đường chính xác mà Luyện Linh Sư nên đi?
"Tiểu Ngư. . . "
Từ Tiểu Thụ lệ nóng doanh tròng, âm thanh cảm động không thôi.
"Hửm?"
Ngư Tri Ôn nghiêng đầu một cái, tinh đồng ngậm cười, lông mày lá liễu hơi cong.
"Ngươi thật chướng mắt chiếc nhẫn này sao?"
"Ừm."
"Vậy. . . "
Từ Tiểu Thụ bi ai nhìn mỹ nhân khuynh thành trước mặt, lại chỉ mặt đất, "Hai thứ kia, ngươi hẳn cũng chướng mắt đi?"
Ngư Tri Ôn: ". . . "
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Chướng mắt!"
Nàng tức giận lên tiếng.
Vung tay lên, hai kiện trọng khí trên mặt đất liền đến tay Từ Tiểu Thụ.
"Cảm ơn."
Từ Tiểu Thụ chân thành cảm tạ.
Đây là lễ nghi cơ bản nhất, thu chỗ tốt, liền phải cảm tạ, còn phải bổ sung: "Ngươi là người tốt."
". . . Không cần khách khí."
Ngư Tri Ôn không để ý lắm, mục tiêu của nàng, vĩnh viễn chỉ có một.
Toàn bộ khoản đầu tư hiện tại, tương lai đều sẽ biến thành đòn bẩy kéo "củ cải" Từ Tiểu Thụ lên.
Huống chi. . .
Nhìn gia hỏa này rưng rưng cảm động, trong lòng Ngư Tri Ôn cảm thấy vô cùng thư sướng.
Tuy không thể nói rõ cảm giác kia là gì.
Thế nhưng sướng là được rồi.
Từ Tiểu Thụ thích?
Đưa!
Từ Tiểu Thụ muốn?
Cho!
Chỉ cần cuối cùng ngươi theo chân Hữu Tứ Kiếm, cùng một chỗ trở lại Thánh Thần Điện.
Hết thảy, liền mỹ mãn!
"Hiện tại thế nào, ngươi định làm gì?"
Ngư Tri Ôn nhìn Từ Tiểu Thụ đắc ý thu hồi đồ vật.
"Có thể rời đi không?"
Từ Tiểu Thụ nhìn Bạch Khô Lâu đã ngủ say, nghiêm mặt nói: "Linh trận của ngươi có thể vây khốn nó, tranh thủ thời gian để chúng ta chạy trốn hay không?"
"Có thể."
Ngư Tri Ôn gật đầu: "Tuy chiến lực Bạch Khô Lâu cao, nhưng linh trí kém nhân loại rất nhiều, cho dù trận văn Thiên Cơ Trận xuất hiện, nó cũng không biết kia là thứ gì."
"Vây khốn nó, chỉ cần nói một tiếng là được."
"Quan trọng là, vây khốn nó xong, chúng ta chạy đi đâu?"
Ngư Tri Ôn nhớ Từ Tiểu Thụ có mục tiêu.
Nếu như nàng đoán không sai, mục tiêu của hắn, hẳn là Bạch Khô Lâu trước mặt.
Nhưng mà. . .
Không thực tế!
Sau khi tận mắt nhìn thấy chiến lực của Bạch Khô Lâu, Ngư Tri Ôn biết, cho dù là Từ Tiểu Thụ, cũng không nhất định có thể chiến thắng nó.
Chớ nói chi là lấy hỏa chủng ở trong đầu nó ra.
"Đi. . . "
Từ Tiểu Thụ nỉ non một tiếng, bắt đầu trầm tư.
Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn là không lấy được rồi.
Muốn chiến thắng bạch cốt cự nhân trước mặt, tìm được A Giới bảo bảo trước rồi nói.
Lúc đó, nhất định phải để cho con hàng này nếm thử tư vị chạy trốn. . .
Về phần hiện tại.
Đánh không lại, chạy hướng nào đây?
Từ Tiểu Thụ đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
"Lúc trước Khuất Tình Nhi nói đến trận pháp, dị bảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là do tên to con này trấn thủ."
"Hiện tại to con nằm một đống. . . "
"Đi nơi nào, còn phải hỏi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận