Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1653: Vọng Nghị Sư Mẫu (1)

"Là lực lượng Thánh Đế đang ảnh hưởng? Ta không biết nhiều về đời tư của thủ tọa, hiện tại có chút hiếu kỳ. . ." Từ Tiểu Thụ muốn dùng Khí Thôn Sơn Hà, ở trong bóng tối dẫn dụ Tiếu Không Động thổ lộ ra hết thảy.
Hắn đang nghĩ, nếu như tình nhân của Bát Tôn Am là người bình thường, hẳn không đến mức mấy chục năm nay không ai biết chuyện này.
Dù gì người ta cũng là Đệ Bát Kiếm Tiên, phàm là có chút nợ phong lưu, đã sớm bị người ngâm thơ rong đào móc, làm đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu rồi.
Tuy nhiên thế nhân không ai biết, bản thân chuyện này rất có vấn đề.
Nếu là lúc trước, có lẽ Từ Tiểu Thụ sẽ không nhạy cảm như vậy, thế nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, hắn liên tưởng đến đầu tiên, chính là "Nói năng thận trọng".
Là ai có thể tuỳ tiện phong bế miệng thế nhân?
Đáp án không cần nói cũng biết, Thánh Đế!
Xác suất Bát Tôn Am mắc nợ phong lưu, có liên quan đến Thánh Đế thế gia, lớn bao nhiêu. . .
Từ Tiểu Thụ chủ quan cảm thấy, chí ít có thể tính không nhỏ, đồng dạng, chuyện này cũng rất phù hợp với bức cách của Bát Tôn Am, không làm việc nhỏ, chỉ làm đại sự!
Tham Nguyệt Tiên Thành "đại chủy ba Tiếu Không Động" vừa đạt được phong hào mới, hiển nhiên không cần người khác dẫn dắt, nghe thế liền há to miệng, một mặt không dám tin nhìn về phía Thủy Quỷ tiền bối.
"Ngài không biết chuyện này?"
Y trầm thấp kinh hô, nói xong liền xoa xoa tay, ánh mắt láo liên nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có ai, trong mắt liền dấy lên bát quái chi hỏa hừng hực.
"Thủy Quỷ tiền bối, ngài đừng nói với ta bởi vì một mực làm nhiệm vụ, ngay cả Tuyệt Sắc Bảng cũng không biết?" Đại chủy ba lời nói xoay chuyển, nói ra danh từ hoàn toàn mới.
"Tuyệt Sắc Bảng?" Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
"Ngài thật không biết? Trời ạ!"
"Tiểu tử ngươi biết rất nhiều?"
"Không không không! Đệ nhất Tuyệt Sắc Bảng Nguyệt Cung Nô, đây chính là người yêu của lão sư! Ta còn nghe nói, Nguyệt Cung Nô chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. . ."
Tiếu Không Động một mặt mỹ hảo, chợt híp mắt lại, gật gù đắc ý, say mê trầm ngâm nói:
"Nguyệt thị hi phàm trần, xích túc đạp thanh sơn, thanh sơn đa tu noản, hoán vân lai già hà. . . tiền bối nghe xem, đẹp tới cỡ nào?"
Từ Tiểu Thụ nhất thời thất thần.
Thanh sơn đa tu noản, hoán vân lai già hà. . .
Mặc dù câu thơ không nói rõ, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được, một vị mỹ nhân tiên tử chân trần du sơn, thấy núi xanh sương mù mờ ảo, sinh lòng vui thích, thế là nâng tay nhảy múa, mở miệng khẽ ca, nhất thời khiến cho thiên địa vạn vật đều say mê.
"Quả thật rất đẹp. . ."
Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp qua Nguyệt Cung Nô, nhưng không trở ngại hắn sinh lòng hướng tới, miên man bất định.
Tiếu Không Động đồng dạng tâm trí hướng về hồi lâu, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì, âm thanh nhỏ đi rất nhiều, có chút chần chờ hỏi lại: "Chẳng lẽ tiền bối cũng không biết, cái tên Thánh Nô này, vì sao mà đến?"
"Không thành Thánh, chung vi nô. . ." Từ Tiểu Thụ vẫn còn đang thất thần, sau khi nói ra một tiếng này mới kịp phản ứng lại, "Chẳng lẽ, không phải?"
Tiếu Không Động che miệng lại, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, thấp giọng hô lên: "Thánh Nô Thánh Nô, Nguyệt Cung Nô Nô a!"
"Hả?" Từ Tiểu Thụ cũng che miệng lại, một mặt chấn kinh, cuối cùng khôi phục tỉnh táo.
Hay cho Bát Tôn Am, ta bị ngươi lừa quá thảm rồi!
Lúc trước luôn nói "Không thành Thánh, chung vi nô" chó má gì, còn giả mù sa mưa "Không ai tìm được đáp án, chỉ có ta mới có thể đưa ra đáp án". . .
Thần mẹ nó nói quá nghiêm chỉnh!
Nghiêm chỉnh đến mức ngoại nhân không biết, đều bị ngươi lừa xoay quanh!
Mấy ai biết được chân tướng thật sự, tất cả đều bị ngươi nắm mũi dắt đi! Hết thảy đều là màn che, che đi món nợ phong lưu ngày xưa!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất kích thích, giống như đang nghe dã sử.
Hắn từ trong miệng thế nhân nghe thấy, đều là phiên bản đã qua Cua Đồng kiểm duyệt, nào là Đệ Bát Kiếm Tiên có thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, Thánh Nô là tổ chức hắc ám hàng thật giá thật.
Thế nhưng từ trong miệng Tham Nguyệt Tiên Thành đại chủy ba, ưa thích ở phía sau nghị luận chuyện tình yêu của lão sư, tất cả đều là kình bạo!
Mặc dù hết thảy nghe giống như dã sử không đứng đắn, thế nhưng dã sử này lại do đệ tử nhân vật chính bên trong kể lại, Từ Tiểu Thụ cảm thấy độ tin cậy rất cao.
Sập. . .
Lúc này, Từ Tiểu Thụ cảm thấy trong đầu có hình tượng cao thượng đang sụp đổ.
Không chỉ một, mà đến tận hai người!
Người đầu tiên là đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành, lúc trước y ra sân có thể nói là quá tiêu sái, quá kinh điển, hiện tại mình dùng thân phận Thủy Quỷ, liền biến thành một tên lắm lời, hoàn toàn không có chút hình tượng nào.
Người thứ hai chính là Bát Tôn Am, đường đường Đệ Bát Kiếm Tiên, không chỉ bản thân không đứng đắn, ngay cả đệ tử cũng không đứng đắn như vậy, quả nhiên sư xuất đồng môn!
Khó trách Tham Nguyệt Tiên Thành đại chủy ba đến lúc này vẫn không được lão sư hoàn toàn tán thành, có lẽ bản tính của y, đã sớm bị Bát Tôn Am nhìn ra?
"Nguyệt Cung Nô. . .
"Nàng thuộc một trong Ngũ Đại Thánh Đế thế gia, Nguyệt thị nhất tộc?"
Từ Tiểu Thụ cố nén suy tư, tiếp lời Tiếu Không Động, muốn để y tiếp tục phát tán tư duy, nói tiếp.
Loại bát quái cao cấp như thế, ngàn năm có một, có thể nghiền ép ra bao nhiêu liền hay bấy nhiêu. . .
Nhưng cho đến đây, Tiếu Không Động rốt cuộc phát hiện có cái gì không thích hợp địa phương.
Thủy Quỷ tiền bối biết cũng quá ít đi, giống như tên giả mạo vậy!
Y thu hồi bát quái chi hồn, một mặt hoài nghi nhìn đến: "Thủy Quỷ tiền bối, sao ta có cảm giác ngài có chút không. . . phi, kỳ quái?"
Ta kỳ quái không phải rất bình thường ư, tam quan ta đã bị Tham Nguyệt Tiên Thành đại chủy ba ngươi kinh đến. . . Từ Tiểu Thụ ở trong lòng oán thầm, lại không tiếp chiêu, bởi vì hiện tại còn chưa đến lúc bại lộ thân phận.
Có trời mới biết sau khi đại chủy ba biết được thân phận thật sự của mình, có thẹn quá hóa giận bạo khỏi, một ngụm nuốt sống mình hay không.
Kết quả là, Từ Tiểu Thụ ưỡn ngực, chắp tay hỏi ngược lại: "Tiểu tử ngươi kiếm đạo không ra hồn, Tuyệt Sắc Bảng các loại sự tình phong lưu, ngược lại biết rất sâu nha?"
Tiếu Không Động một chiêu liền bị chế trụ, giống như bị điểm trúng tử huyệt, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra huyết: "Ta, ta. . . ta không phải vì tình tình ái ái, ta biết những thứ này, đều là vì chuẩn bị cho Tình Kiếm Thuật!"
Ôi ôi ôi, lấy cớ cũng quá đường hoàng đi!
Còn Tình Kiếm Thuật?
Từ Tiểu Thụ liếc mắt liền nhìn ra đại chủy ba miệng chó không mọc được ngà voi.
"Úc, tình tình ái ái nha. . ." Hắn cười lạnh một tiếng, cười nói: "Bản tọa, có nói ngươi là vì tình tình ái ai sao? Ngươi đây là không đánh đã khai?"
". . ." Tiếu Không Động bị nghẹn đến sít sao, nửa câu cũng không nói ra được.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Bầu không khí đột nhiên lâm vào trầm ngưng.
Hai người thoát ly trạng thái không kiêng kỵ gì, đều cảm thấy chỉ mới sơ giao, không tiện trò chuyện sâu, đồng thời song phương đều có điều cố kỵ, cho nên không dám nghi vấn.
Mấy hơi trôi qua.
Tiếu Không Động nghiêng mặt qua, có chút xấu hổ nói ra: "Tiền bối, sự tình vừa rồi, là ta nói chuyện không biết giữ miệng, mong ngài đừng nói với lão sư ta."
Không có việc gì, ta rất thích ngươi nói chuyện không giữ miệng. . . Từ Tiểu Thụ cười thầm, không có vấn đề nói: "Yên tâm, chuyện chúng ta nói lúc trước, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được."
Tiếu Không Động vui mừng, ôm quyền thi lễ: "Cảm tạ tiền bối giữ bí mật cho ta."
Từ Tiểu Thụ cũng có lo lắng, Tham Nguyệt Tiên Thành đại chủy ba cũng không giống người có thể bảo thủ bí mật, một khi y gặp gỡ mấy vị đại lão Thánh Nô khác, nói không chừng sẽ đề cập tới việc này.
Hiện tại cái nồi này đang úp ở trên người "Thật · Thủy Quỷ" không thể nghi ngờ, nhưng vạn nhất tương lai thân phận mình bại lộ, có trời mới biết Tiếu Không Động cùng Bát Tôn Am liệu có truy cứu việc này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận