Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 582: Danh Kiếm Áp Danh Kiếm (2)

"Vô tri, vô tri a!"
Y bi phẫn muốn mắng chửi lấy.
Thế nhưng trong lòng đối với đầu óc kinh doanh của Từ Tiểu Thụ, đã kính nể đến tột đỉnh.
CMN chỉ bằng vào mồm mép, cho dù có vết xe đổ, cho dù đã tận mắt nhìn toàn bộ quá trình rút kiếm.
Đám người kia, vẫn bị một triệu Linh Tinh làm mờ mắt.
Từ Tiểu Thụ quá độc.
Nếu hắn nói thành mười triệu, hoặc là trực tiếp hô một trăm triệu, có lẽ giờ phút này thật sẽ có người từ bỏ.
Nhưng một triệu...
So với danh kiếm, so với một cái cơ hội nghịch chuyển thiên mệnh, số tiền này căn bản không tính là gì.
Mà một khi lún vào, ai có thể cam đoan, mình sẽ không bị cuốn lấy?
"Ngưu bức, tên họ Từ này từ đâu chui ra?"
"Uổng ta lúc ấy nghe hắn nói một triệu, còn tưởng rằng là kẻ lỗ mãng, hiện tại xem ra, gia hỏa này nói không sai, ta mới chính là đồ đần!"
Tất Không nhìn hai người giao dịch xong, lại có một kẻ tâm cao hơn trời bước đến bên cạnh danh kiếm, trong lòng tuôn ra vô hạn kính ngưỡng.
Tất gia y, chính là dựa vào sinh ý cất bước.
Một chiêu này của Từ Tiểu Thụ, nhìn như chỉ có một tầng, kỳ thật ít nhất ba tầng a!
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."
...
"Thời gian bắt đầu."
"..."
"Hết thời gian."
Từ Tiểu Thụ không chút tình cảm kết thúc người thứ hai thể nghiệm trò chơi.
Gia hỏa này cũng là Tông Sư, nhưng có thể nhìn ra được, tu vi của y còn không cao bằng Tất Không, càng đừng nói đến Linh Thể.
Thế nhưng thật xét đến cùng, y cũng xem như nửa tên kiếm khách.
Tuy nhiên kiếm ý Hậu Thiên đỉnh phong, muốn cảm hóa một thanh danh kiếm.
Nói thật, làm trò hề cho thiên hạ!
"Tiếp tục?"
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm, dáng vẻ thật khiến người ta phát điên.
"Tiếp tục!"
Người kia nóng mắt tiếp tục quẹt thẻ, lần nữa cất bước đi tới chỗ danh kiếm.
Tất Không tuyệt vọng.
Từ Tiểu Thụ thành công!
Từ thái công câu cá, không thể thành công hơn được nữa.
Cho dù đám người nơi đây chỉ thử đến lần thứ hai, nhưng dựa theo số lượng mà tính, Từ Tiểu Thụ, có thể kiếm hơn hai tỷ.
Với lại, chỉ cần có đệ tử đại gia tộc nóng đầu lên, con số này, còn có thể tăng thêm một khúc.
"Nhận kính nể, điểm bị động, +1."
"Nhận kính ngưỡng, điểm bị động, +1."
"Nhận hâm mộ, điểm bị động, +1."
...
"Hết thời gian."
"Thời gian bắt đầu."
Ngư Tri Ôn si ngốc nhìn Từ Tiểu Thụ giống như như một tiếp viên chuyên nghiệp, lần lượt nghênh đón tiền tài, đưa tiễn khách nhân.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy loại nghề nghiệp "tiếp viên" này, người khác nhau, sẽ mang đến hiệu quả khác biệt.
Từ Tiểu Thụ thật là đáng sợ.
Hoàn toàn không cần động một ngón tay.
Đếm ba chữ số, một triệu!
Trong nháy mắt, một triệu!
Mười triệu...
Trong nháy mắt mười triệu!
Một trăm triệu...
Vẫn có một trăm triệu!
Liên tiếp mười người tiến lên, chi hơn trăm triệu, có đến tận bốn người.
Ngư Tri Ôn hóa đá.
"Đây chính là sự khác biệt giữa dùng đầu óc và dùng vũ lực sao?"
"Nhận hâm mộ, điểm bị động, +1."
...
Thủ Dạ đồng dạng có chút sợ run nhìn một màn quỷ dị trước mắt.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết, đối với thanh danh kiếm kia, rất có thể là công dã tràng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, loại hình ảnh xếp hàng đưa tiền chỉ xuất hiện trong mơ kia, lại thật sự xảy ra.
Hơn nữa địa điểm còn là ở trong không gian dị thứ nguyên!
Có trời mới biết, ở nơi sinh tử chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn không có quy tắc như thế, muốn một màn hí kịch này xuất hiện, xác suất nhỏ đến cỡ nào?
"Từ Tiểu Thụ..."
"Gia hỏa này, tựa hồ cũng là một tên Linh Trận Sư?"
"Không được, ngàn vạn lần không thể để cho Lan Linh phát hiện, nếu không người nối nghiệp này, liền không giữ được."
Thủ Dạ cảm thấy mình nhặt được một khối ngọc.
Trước đó ông ta cảm thấy đây chỉ là một khối ngọc thô.
Có lẽ phải chờ nó lên chiến trường, tạo hình, hoàn thiện, tân trang cho nó.
Như thế, ở trong đội ngũ Hồng Y, viên ngọc này, mới có thể không bị quang huy mênh mông che giấu.
Hiện tại ông ta phát hiện, sai lầm.
Cực kỳ sai!
Khối ngọc Từ Tiểu Thụ này, CMN chính là một khối ngọc lòng dạ hiểm độc!
Nếu trở thành đồng đội, vậy chính là tin mừng.
Nếu trở thành địch nhân, chỉ dựa vào một khối thiên nhiên hắc tâm kia, đã đủ khiến mọi người lâm vào ác mộng!
"Đúng là."
"May mắn, may mắn a..."
Thủ Dạ âm thầm nghĩ đến, cũng may mình phát hiện sớm, Từ Tiểu Thụ, không thoát khỏi lòng bàn tay mình.
...
"Một."
"Hết thời gian."
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ cực kỳ mẫn cảm đối với con số.
Hắn nhớ rất kỹ, mình đã đưa tiễn hai mươi tám người.
Trong đó, mười một người lựa chọn rút thưởng ba lần.
Không chút nghi ngờ, tất cả đều là "Cảm ơn đã chiếu cố".
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ đã biết vì sao đĩa quay lại có "Cảm ơn đã chiếu cố".
Hóa ra là người khởi xướng "Cảm ơn đã chiếu cố", lại có cảm giác vui sướng như vậy sao?
Hắn vui tươi hớn hở ngẩng đầu.
"Kế tiếp."
Cố Thanh Nhị cầm một tấm thẻ, sắc mặt vô cùng ngưng trọng đưa tới.
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
"Là ngươi."
"Ừm."
Ánh mắt Cố Thanh Nhị không có nửa điểm ba động, gắt gao nhìn chằm thanh danh kiếm giá trị vài tỷ kia.
Từ Tiểu Thụ do dự một chút.
"Cổ Kiếm Tu, một trăm triệu cất bước."
Hắn mặt không biến sắc nói.
"Hả?"
Cố Thanh Nhị lập tức sững sờ, sau đó con ngươi bốc lửa, trừng Từ Tiểu Thụ: "Vì sao?"
"Vì sao?"
Từ Tiểu Thụ vui lên: "Ngươi hỏi ta vì sao?"
Cố Thanh Nhị thấy gia hỏa này hít một hơi thật sâu, muốn bắt đầu pháo ngữ liên tiếp, đầu y liền đau.
"Dừng lại."
"Ngươi đừng nói chuyện."
"Hả?" Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
"Tiểu sư đệ."
Cố Thanh Nhị quay đầu lại, phía sau y, chính là Cố Thanh Tam.
"Làm gì?"
Thân thể tiểu sư đệ vô thức co rụt lại, tiềm thức cảm thấy không ổn.
"Tiền!"
"Không có."
"Ngươi có!"
"Ta không có."
"Ta thấy được, ngươi có 300 triệu, ta rút xong, ngươi còn có thể rút một lần." Cố Thanh Nhị trừng mắt một cái.
"Ta..."
Lúc này nước mắt Cố Thanh Tam chảy ròng, "Nhị sư huynh, đây là tiền của ta, đây là một trăm triệu!"
"Không, nó không phải tiền của ngươi, nó cũng không phải một trăm triệu."
Thần sắc Cố Thanh Nhị trịnh trọng, hai tay ấn xuống bả vai tiểu sư đệ, âm vang hữu lực nói: "Nó, là cơ duyên của sư huynh!"
Từ Tiểu Thụ kém chút cười ra tiếng.
Hai con hàng này, quả thực đáng nhận giải cây hài của năm.
Nhưng nghĩ đến hai tên này không giống người thường, kỳ thật hắn có hơi hoảng.
Bất quá dù sao đã nói đến nước này, nếu lại đổi ý, chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận, sau đó bị đánh bầm dập.
Hiện tại, tạm thời chỉ có thể tin tưởng danh kiếm...
Từ Tiểu Thụ thấp thỏm hoàn thành giao dịch với Cố Thanh Nhị, một trăm triệu vào túi lại không có chút khoái hoạt, có chỉ là lo lắng.
"Có hy vọng không?"
Hắn nghiêng đầu nói với Thủ Dạ.
"Có."
Thủ Dạ trịnh trọng gật đầu, lòng Từ Tiểu Thụ vừa loạn, liền nghe ông ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà rất mong manh."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ liền hào hứng, "Vì sao? Vừa rồi tiền bối cũng thử rút qua, cảm thụ như thế nào?"
Sắc mặt Thủ Dạ trở nên khó coi.
Dù sao thân là Trảm Đạo, thế nhưng lại không khác với những người này, trực tiếp bị vùi dập giữa chợ, quả thực quá mất mặt.
Nhưng nghĩ tới quái dị bên trong, ông ta nghi ngờ nói: "Thứ kia, thật là do ngươi làm?"
Từ Tiểu Thụ không có trả lời rõ ràng, mà là lập lờ nước đôi nói: "Như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận