Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 236: Triệu Tây Đông Suy Đoán

"Tới?"
Diệp Tiểu Thiên đẩy cửa phòng, thở phì phì đi vào, cửa rầm một cái đóng lại.
Nhà cỏ hơi rung, bụi đất tuôn rơi.
Tiếu Thất Tu vội vàng dùng linh nguyên bảo vệ tốt các món ăn trên bàn, phòng ngừa dính phải bụi.
Kiều Thiên Chi mặc tạp dề, bưng một tô nước giò hầm ngồi xuống, cười mắng:
"Ngươi kiềm chế một chút, nếu không phòng đều sập..."
Thả một chút hành lá vào tô giò hầm, ông ta quay đầu hỏi:
"Tang lão đầu đâu?"
"Ông ta không rảnh."
Diệp Tiểu Thiên tức giận tới mức uống rượu giải sầu.
"Làm sao rồi?"
Hai người đồng thời ghé mắt, bưng chén rượu lên cụng nhẹ với cung chủ đại nhân, ra hiệu tỉnh táo.
Không gọi được người cũng không sao, ba người có thể ăn được nhiều hơn, tức cái gì? Cao hứng còn không kịp đây!
"Từ Tiểu Thụ giết Trương Tân Hùng."
Diệp Tiểu Thiên tức giận nói.
"Lộc cộc... phốc!"
Rượu cùng nước vừa nuốt được một nửa, hai người Kiều Tiểu liếc nhau, sửng sốt phun vào mặt đối phương.
"Ngươi cố ý?"
Tiếu Thất Tu ngửi lấy mùi rượu, ánh mắt không tốt.
"Phi!"
"Không phải ngươi cũng phun ta một mặt?"
Kiều Thiên Chi lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hai người không có xoắn xuýt vấn đề nhỏ này quá nhiều, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên:
"Ngươi nghiêm túc?"
Từ Tiểu Thụ giết Trương Tân Hùng?
Có phải nói ngược rồi không?
"Các ngươi không nghe lầm."
Diệp Tiểu Thiên thành thật gật đầu, phối hợp rót cho hai người hai chén rượu, còn múc cho mình một chén canh.
Kiều Thiên Chi nhịn không được cầm lên một cái chân vịt qua mới ra lò, liếm láp nói:
"Cho nên ngươi nửa đường chảy tới, gặp phải Tang lão đầu, không thể ngăn cản?"
Sau khi hai người nghe nhân viên chấp pháp báo tin, liền mỗi người đi một ngả, Kiều Thiên Chi không có để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, Diệp Tiểu Thiên một mình chạy tới hiện trường.
Nào ngờ, lại xảy ra đại sự.
Từ Tiểu Thụ...
Lúc nào mạnh như vậy?
Tiếu Thất Tu đồng dạng biểu thị kinh ngạc đối với kết quả này, thế nhưng vẫn có thể lý giải.
Ông ta nghĩ tới đêm đó tiểu tử này ra tay với người bịt mặt...
Người trẻ tuổi kia, không thể đối đãi theo lẽ thường, hắn trưởng thành quá nhanh.
Diệp Tiểu Thiên lộc cộc lộc cộc húp vài muỗng canh, ợ một cái nói:
"Chặn đường cái gì, cũng không đáng để ta sinh khí, Trương Tân Hùng chết thì chết thôi, chủ yếu là Tang lão đầu..."
Y bình tĩnh nhìn qua hai người, đột nhiên nói:
"Các ngươi có cảm thấy, ông ấy thay đổi?"
Két!
Cái cằm hai người như muốn rớt xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Diệp Tiểu Thiên thấy không thích hợp, ý thức được hai con hàng này nghĩ sai, nổi giận mắng:
"Nghĩ gì thế? Ta nói là từ khi ông ấy du lịch trở về, giống như biến thành một người khác vậy!"
"Thay đổi? Không cảm thấy a!"
Kiều Thiên Chi một miệng đầy thịt, nhìn về phía Tiếu Thất Tu, nhai nuốt lấy nói:
"Có thay đổi sao?"
"Không có cảm giác gì, không khác gì lúc ở Thánh Cung, vẫn là bộ dáng kia..."
Tiếu Thất Tu còn chưa nói hết lời, Diệp Tiểu Thiên đã trực tiếp đánh gãy ông ta, "Tính nết là như thế, nhưng cách làm việc lại không giống!"
Hai người sững sờ, cẩn thận suy ngẫm một phen, vẫn không phát hiện có chỗ nào không đúng, tất cả đều lắc đầu.
"Là ta suy nghĩ nhiều sao..."
Diệp Tiểu Thiên từ một mặt mong đợi đến có chút uể oải, sau khi cúi đầu, lại lần nữa rót rượu.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, lúc này Tiếu Thất Tu thuận tay mở cửa.
"Triệu Tây Đông?"
Kiều Thiên Chi kinh ngạc.
"Ta gọi đến."
Tiếu Thất Tu giải thích một câu.
Dù sao nơi này nếu không có việc lớn gì, trên cơ bản không cho bọn tiểu bối đến.
Tuy nói nơi này khó coi, thế nhưng lại là khởi nguồn của Thiên Tang Linh Cung.
Năm đó bốn người rời khỏi Thánh Cung ở chỗ này dựng một ngôi nhà lá, dốc lòng mở Thiên Môn, thế là liền có Thiên Tang Linh Cung bây giờ.
Sửa chữa đương nhiên không thành vấn đề, nhưng giữ lại, cũng có thứ để kỷ niệm.
Hai người còn lại lúc này tỏ ra đã hiểu, nhưng cũng hơi kinh ngạc đối với hành động của Tiếu Thất Tu, không rõ ông ta muốn làm cái gì.
Triệu Tây Đông có chút câu nệ đi vào ngồi xuống, tuy nói đã là lần thứ hai đến, nhưng biết được truyền thuyết, y vẫn là rất khẩn trương.
Cộng thêm chuyện hôm nay...
"Nói đi, ba người ngươi muốn gặp đều ở nơi này."
Tiếu Thất Tu nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh.
Triệu Tây Đông ngồi nghiêm chỉnh, sau khi chân chính đến nơi đây, nghĩ đến phỏng đoán lúc trước y, y ngược lại không dám mở miệng.
"Cứ nói đừng ngại."
Diệp Tiểu Thiên nói, ông ta cùng Kiều Thiên Chi cũng có chút mê hoặc, không rõ tiểu tử này chơi trò bí hiểm gì.
Đừng nói ông ta, ngay cả Tiếu Thất Tu cũng không biết gì, đồng dạng một mặt hoang mang.
"Hô!"
Sau khi Triệu Tây Đông hít sâu một cái, giống như chịu chết nói:
"Là như thế này, ta muốn hỏi ba vị tiền bối một vấn đề."
"Tang lão cùng Từ Tiểu Thụ, có quan hệ như thế nào?"
Ba người đồng thời trì trệ, chỉ là chuyện này?
"Sư đồ!"
Tiếu Thất Tu lạnh nhạt nói.
"Hô, vậy ta đã hiểu..."
Triệu Tây Đông lộ ra biểu lộ quả là thế, tiếp theo nắm chặt song quyền.
"Ta có một cái suy đoán lớn gan, hi vọng sau khi nói ra, có thể cầu không chết."
Ba người đều cạn lời.
"Có chuyện gì, ngươi nói."
Diệp Tiểu Thiên kém chút tưởng rằng y cầu chết.
Triệu Tây Đông trầm xuống, suy ngẫm hồi lâu, rốt cuộc nói:
"Ta... chỉ là suy đoán..."
"Có rắm mau thả!"
Lúc này ánh mắt Tiếu Thất Tu đã có chút nguy hiểm.
"Có phải Tang lão có quan hệ với Thánh Nô hay không? !"
Triệu Tây Đông cơ hồ nhắm mắt cắn răng, mới hỏi ra được.
Tràng diện lập tức yên tĩnh, cảm giác không ai đáp lời, vô cùng đáng sợ.
Triệu Tây Đông vụng trộm mở một con mắt, phát hiện ba đại lão trước mặt đều có chút chấn kinh, nhưng ngoài dự liệu, không có nổi trận lôi đình, ra tay đánh mình?
Không phải quan hệ bọn họ rất tốt sao?
Có thể dung cho mình chất vấn?
"Ta chỉ là suy đoán..."
Triệu Tây Đông yếu ớt nói, vừa hỏi xong, y lập tức hối hận.
Sống sót không tốt ư, vì sao luôn muốn nghiệm chứng chuyện này, nghiệm chứng chuyện kia?
Nếu không thể nghiệm chứng ra kết quả còn tốt, ngược lại nếu như nghiệm chứng thành công...
Hậu quả khó mà lường được!
Diệp Tiểu Thiên ngửa đầu ực một hớp rượu, không có nổi giận, mà là trầm trầm nói:
"Nói suy nghĩ của ngươi."
Ông ta thật bị kinh đến.
Chủ yếu là Triệu Tây Đông hỏi, vừa vặn đúng chỗ ông ta đang xoắn xuýt, không thể không nghĩ nhiều.
Không chỉ một mình mình cảm thấy Tang lão có chút vấn đề?
Nhưng hai vị bên cạnh, lại không chút phát giác?
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao..."
Kiều Thiên Chi cùng Tiếu Thất Tu liếc nhau, đồng dạng nhìn thấy chấn kinh trong mắt đối phương.
Vừa rồi Diệp Tiểu Thiên mới nói Tang lão có vấn đề, sau đó Triệu Tây Đông liền xuất hiện đặt câu hỏi, chuyện này...
Ba người đồng thời nhìn về phía Triệu Tây Đông, mang đến áp lực lớn lao.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Triệu Tây Đông chỉ có thể cố nén khó chịu, tiếp tục mở miệng nói:
"Ta nghe Tiếu lão đại nói, trong kế hoạch vây bắt lần thứ hai, Tang lão là khâu cực kỳ trọng yếu?"
Con ngươi Tiếu Thất Tu co rụt lại, ông ta nghĩ tới hôm đó Tang lão khoan thai tới chậm, nói:
"Không sai."
"Nếu như ta đoán không sai..."
âm thanh Triệu Tây Đông có chút run rẩy, nói:
"Hôm đó Tang lão cũng không có trường kỳ bảo hộ lấy Tô Thiển Thiển, mà là nửa đường xuất hiện?"
Con ngươi Tiếu Thất Tu nheo lại, nói trúng!
Nhưng nếu như ông ta nhớ không lầm, Triệu Tây Đông hẳn không phụ trách mảng này, sao y có thể nói rõ ràng như vậy?
"Ngươi muốn biểu đạt điều gì?"
Triệu Tây Đông cũng không có trả lời, mà là nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên:
"Cho nên sau đó, Lạc Lôi Lôi cùng kẻ đến cứu viện, đã chết rồi sao?"
Lúc này Diệp Tiểu Thiên có chút sửng sốt, tuy chạy mất, nhưng không gian nát lưu...
Không đúng!
Ý của Triệu Tây Đông là, Tang lão chạy đi cứu người?
"Không có khả năng!"
Y lập tức lắc đầu, cho dù thời gian trùng khớp, nhưng đơn phương phán đoán, nào có thể nói rõ chuyện gì?
"Ngươi có chứng cớ gì?"
Triệu Tây Đông lắc đầu, y nào có chứng cớ gì, lần này đến đây, nhiều nhất cũng chỉ là đề tỉnh một câu mà thôi.
"Trực giác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận