Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2156: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (1)

Chương 2156: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (1)Chương 2156: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (1)
"Ai nói học sinh lão hủ không có cơ hội?"
Chỉ nghe thiên ngoại truyền đến tiếng kiếm minh, phạm vi vạn dặm Chân Hoàng Điện tựa như mặt gương rạn nứt.
Thế giới vỡ vụn hóa thành hồng mai yêu diễm, hoa rơi rực rỡ.
Búi tóc chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, kiếm bào không nhiễm trần thế, nét mặt ổn trọng mang theo một chút rối ren, ngôn ngữ khoan thai xen lẫn một chút tức giận, Mai Tị Nhân lăng không đăng tràng!
Đỉnh đầu gánh lấy song trọng thánh kiếp, kiếp vân quanh quẩn cửu tiêu, oanh minh nổ vang, đinh tai nhức óc.
Tay phải cầm Thái Thành Kiếm, thân kiếm hư thực tương sinh, kiếm ý tung hoành;
Tay trái cầm Từ Tiểu Thụ, thần sắc Từ Tiểu Thụ tràn ngập tuyệt vọng, kinh ngạc đan xen.
Nhưng trọng điểm chính là Mai Tị Nhân vội vàng chạy đến, thành công cướp lại học sinh nhà mình!
Hư không kiếm ý biến mất, giống như khối màn che to lớn kéo lên.
Cuồng Bạo Cự Nhân vốn bị Thánh Tài Chi Kiếm cách không ném giết ở chân trời, lúc này hóa thành hoa mai điêu tàn, lưu lại Thánh Tài Chi Kiếm đỉnh giữa không trung.
Hết thảy sự tình vừa rồi, tựa như ảo mộng?
Ngay cả Số 2 đều không kịp phản ứng.
Cho đến khi trông thấy hoa mai tiêu thất, y mới hiểu ra. "Huyễn Kiếm Thuật?"
"Là Huyễn Kiếm Thuật!"
Cùng thời khắc đó, Từ Tiểu Thụ bị Mai Tị Nhân xách dưới xương sườn, mừng rỡ như điên.
Hắn đã sớm thu hồi Cuồng Bạo Cự Nhân, vốn cho rằng hình thái cự nhân bị Thánh Tài Chi Kiếm đánh nát biến mất.
Nào ngờ là do ý thức chủ quan trưởng rằng Cuồng Bạo Cự Nhân "Bị đánh nát", cho nên vô thức giải trừ trạng thái cự nhân.
Thời khắc mấu chốt, là Tị Nhân tiên sinh xuất thủ cứu mình!
Chính là lúc Thánh Tài Chi Kiếm sắp ghim trúng, ngực ẩn ẩn đau đớn?
"Không đúng! Ta rõ ràng nhìn thấy ngực bị trúng kiếm, còn cảm nhận được thống khổ."
Từ Tiểu Thụ giãy giụa sờ lên ngực mình, phát hiện bản thân không có thụ thương!
Vết thương lúc trước Tịch Tuyệt Hắc Quang oanh trúng đã khép lại.
Thánh Tài Chi Kiếm, thật không có ghim trúng mình!
"Thật giả luân hồi, hư thực giao thoa, đây là chân nghĩa của Huyễn Kiếm Thuật."
Mai Tị Nhân khẽ nâng cằm, âm thầm thở nhanh, biểu hiện ra bộ dáng ung dung không vội.
"Không đúng! Không phải lão sư ngài nói mình không chủ tu Huyễn Kiếm Thuật, cho nên ở trên đạo này, tạo nghệ không sâu sao?"
Từ Tiểu Thụ từ trên tay Tị Nhân tiên sinh nhảy xuống, khó mà ngăn chặn vui vẻ trong lòng. Loại cảm giác đại nạn không chết, từ Địa Ngục trở lại Thiên Đường, khiến người ta cảm thấy tựa như ảo mộng.
Đây chính là cảm giác đặc hữu của Huyễn Kiếm Thuật. . .
Thế nhưng, cũng quá "mộng ảo' điI
"Ta, còn sống?"
Từ Tiểu Thụ nhéo nhéo hai bên má, hung hăng cho mình một bạt tai.
Têt
Thật đaul
Mai Tị Nhân khoan thai chuyển mắt, liếc nhìn sinh vật hình người sau lưng mọc ra sáu đôi quang dực, đỉnh đầu có quang hoàn thần thánh, thân mang áo giáp trắng lóa, toàn thân phát ra vầng sáng.
Sinh vật cấm ky Tội Nhất Điện?
Khóe miệng Mai Tị Nhân hơi co lại, da đầu có chút tê dại, sau đó giống như nghĩ tới chuyện gì,'ha" một tiếng, trả lời vấn đề của học sinh:
"Huyễn Kiếm Thuật của lão hủ, tạo nghệ quả thật không sâu."
"Người nói lớn tiếng, thường là người bị tổn thương nhiều nhất."
"Cho nên Từ Tiểu Thụ à. .. người, phải học được cách khiêm tốn."
Số 2 cảm thấy gương mặt có hơi đau.
Y thế mà không thể lập tức khám phá Huyễn Kiếm Thuật của Mai Tị Nhân.
Cho nên vừa rồi, y hướng Cuồng Bạo Cự Nhân phiên bản hoa mai tạo thành, tiến hành thuyết giáo?
Khiêm tốn. .. bờ môi Từ Tiểu Thụ mấp máy hai lần, không dám lên tiếng phản bác. Khiêm tốn tốt!
Cổ kiếm tu, nên trang bị. . . phi, khiêm tốn như vậy!
Chỉ cần tới kịp, không để chết người, ngài muốn khiêm tốn thế nào, ta liền khiêm tốn thế nấy!
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc nghiêng mắt, nhìn tới Tị Nhân tiên sinh bên cạnh.
Hắn có thể nhìn thấy bên trong búi tóc cẩn thận tỉ mỉ chải vuốt, xen lẫn đại lượng tóc quăn khô héo.
Ánh mắt dời xuống, bên trong kiếm khách ngoại bào không nhiễm trần thế, là một chiếc áo trong rách nát, phía trên lưu lại vết máu nhàn nhạt.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dừng lại, minh bạch chuyện gì, hít một hơi thật sâu nói: 'Lão sư, ngài tới trễ. . “
"Không trễ." Ánh mắt Mai Tị Nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm Số 2, không có quay đầu, đưa cánh tay cháy đen qua cho hắn, nói:
"Lão hủ một đường chạy tới, kỳ thật vẫn luôn dùng toàn lực cứu chữa ngươi."
"Cuối cùng phát hiện, bất quá chỉ là một cánh tay, chỉ thế thôi, không phải bản thân ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhìn cánh tay đến từ Chân Thân Thứ Hai, dưới chân lảo đảo loạng choạng, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Hắn tiếp nhận, sau đó bóp nát tại chỗ!
Bởi vì thứ này?
Bởi vì cánh tay Chân Thân Thứ Hai ném đi đưa tin, không thể truyền đạt, cuối cùng bên này tự bạo, bên kia theo đó mất đi toàn bộ linh tính, khôi phục nguyên hình. Cho nên, ngài mới chậm trễ nhiều thời gian như vậy?
Từ Tiểu Thụ không tin.
Ánh mắt hắn không cách nào dời khỏi tóc quăn, cùng áo trong rách nát dính máu trên người Tị Nhân tiên sinh.
Bởi vì bọn chúng quá chướng mắt!
Ngừng tạm, Từ Tiểu Thụ không nhịn được hỏi "Lão sư, phong độ. ... thật quan trọng như vậy sao?”
"Phong độ? Phong độ gì?”
Âm ầm!
Cửu thiên lôi kiếp vang vọng, Số 2 lách mình rút lui, muốn tránh đi thánh kiếp.
Mai Tị Nhân không thèm ngẩng đầu, Kiếm Tượng nhổ eo đứng lên, thanh vô nhị kiếm song song trảm tới, thánh kiếp liền bị chém thành tro bụi.
Một sợi tóc quăn khô héo từ trên trán Mai Tị Nhân rơi xuống.
Ông ta đưa tay chỉnh lý tốt, không rõ ràng cho lắm nghiêng đầu nhìn lại, hỏi: "Ngươi đang nói gì thế?"
Ta nói, chính là cái này!
Từ Tiểu Thụ sắp bị gấp điên.
Hắn đương nhiên không có khả năng nói ra miệng.
Thời điểm Chân Thân Thứ Hai đuổi tới hiện trường Mai Tị Nhân ngươi độ kiếp, ngươi rõ ràng đã bị thánh kiếp bổ thành huyết nhân, chân dung khó phân biệt!
Nhoáng một cái chạy đến, không chỉ tẩy sạch máu trên người, y phục đều đổi một bộ.
Dựa vào tình huống này đến xem, trên đường chạy tới, ngài không chỉ đơn giản đổi một thân y phục, mà còn tắm rửa một phen đi!
Chỉ có nội y là không đổi?
Lãng phí bao nhiêu thời gian?
Nếu không làm mấy chuyện này, đã sớm đuổi tới. ..
Ý thức Từ Tiểu Thụ nhoáng một cái, tập trung vào trọng điểm, sao đột nhiên không thấy thánh kiếp?
Hắn vội vàng ném cảm xúc đậu đen rau muống sang một bên, ngước mắt nhìn lên.
Song trọng thánh kiếp không phải giả đấy chứ!
Tị Nhân tiên sinh giơ tay nhấc chân... phi, ông ta đều không động, thánh kiếp liền bị chém mất?
Nên biết, Khương Bố Y bị thánh kiếp oanh tạc, hơn nữa chỉ là nhất trọng thánh kiếp, đều bị đánh cho chiến lực mười không đủ một, bị mình bổ đao.
Tị Nhân tiên sinh phong thánh, song trọng thánh kiếp đều thành phù vân?
Đây chính là cổ kiếm tu cấp bậc Bán Thánh?
Trong mắt Từ Tiểu Thụ lại cháy lên hy vọng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, có lẽ Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do không phải vô địch, nó cũng có khuyết điểm.
Tị Nhân tiên sinh, chính là khuyết điểm của Số 2!
"Y là thứ gì?" Trong lòng Mai Tị Nhân đã sớm có đáp án, nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm. "Thiên Cơ Thân Sứ, Số 2" Từ Tiểu Thụ nắm lấy góc áo lão sư, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn, nhìn thiên sứ thánh khiết nơi xa nói.
"Lão hủ minh bạch."Mai Tị Nhân hít một hơi thật sâu,'Sao ngươi dám trêu chọc y?”
"Ta không có trêu chọc y! Y giống như chó điên vậy, đột nhiên chạy tới muốn giết ta... " Từ Tiểu Thụ vừa nói vừa rặn nước mắt, gào khóc,'Lão sư oal Ta kém chút chết mất! Ngài phải làm chủ cho ta oal"
"Buông ra."
"Úc"
Từ Tiểu Thụ vội vàng buông lỏng góc áo, lau đi nước mắt không tồn tại, hỏi: "Lão sư, ngài có mấy phần chắc chắn làm thịt y?"
"Không đến một phần."
"Hở? Một phần?"
Từ Tiểu Thụ bị dọa đến mức kém chút phá âm.
Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do có mạnh như vậy, ngay cả Kiếm Thánh Mai Tị Nhân đều không nắm chắc?
Bỗng nhiên, hắn ý thức được chuyện gì, sắc mặt đen thui, nói: "Lão sư, ngài nói một thành, đến cùng là mấy thành? Ngài cũng đừng trang. . . khiêm tốn!"
"Một thành, chính là một thành." Sắc mặt Mai Tị Nhân nghiêm túc/Lão hủ không có nói đùa, đây không phải tồn tại ngươi ta có thể gây."
"Vậy ngài cứu y trước đi." Từ Tiểu Thụ nhớ tới chuyện gì, chuyển hướng sang một bên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận