Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 234: Giới Đao Trảm Gấu

"Ta kháo!"
Chân trời nở rộ huyết hoa, thịt vụn văng tung tóe, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn mộng.
Tiểu cự nhân Trương Tân Hùng, vậy mà không trốn được vận mệnh bị Từ Tiểu Thụ đốt đèn trời?
Trong đầu đám người không khỏi hồi tưởng lại cái chết của Triều Thuật đêm hôm đó, nói thật, muốn so về độ mỹ lệ, đương nhiên là pháo hoa ban đêm đẹp hơn rồi.
Nhưng lúc này thân phận pháo hoa hoán đổi, khiến cho người ta rung động, hoàn toàn không thể không thì thầm bàn tán.
Nhìn Từ Tiểu Thụ mỉm cười trên lôi đài, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trong lòng siết chặt.
Hắn là ác ma!
Một lời không hợp liền dẫn bạo người ta, về sau còn mấy ai dám đi xem pháo hoa đêm trăng rằm?
"Ồ?"
Nhưng vào lúc này, Từ Tiểu Thụ trên đài bỗng nhiên khẽ động lỗ tai, tựa hồ nghe thấy tiếng vang bí ẩn gì đó.
Một giây sau, thân hình hắn lập tức thoắt một cái, sau khi lưu lại một cái tàn ảnh, liền biến mất không thấy đâu nữa.
Tốc độ như vậy, so với Trương Tân Hùng lúc trước, hoàn toàn không kém mảy may.
Người dưới đài nhao nhao ý thức được tình huống có biến, linh niệm quét về chỗ Trương Tân Hùng rơi xuống, đột nhiên nhìn thấy một con quái vật lông dài.
Lúc đầu cự nhân Trương Tân Hùng đã rất dọa người rồi, nhưng lúc này thân thể của gã vậy mà lại lần nữa phát sinh biến hóa.
Lông đen thô cứng mọc ra, hình thể lần nữa tăng vọt, quần áo đặc chế trên người đều tan vỡ, phảng phất hư ảnh hắc hùng lúc trước hóa thực.
"Nuốt máu?"
Con ngươi Từ Tiểu Thụ ngưng tụ, giống như lúc trước Viên Đầu nuốt vào một giọt huyết dịch thần dị kia.
Đừng nói thứ này thật ra đến từ Trương Tân Hùng, lúc này gã cũng nuốt thần vật như vậy, thân thể phát sinh dị biến?
Đúng, vừa rồi Cảm Giác nhìn thấy Trương Tân Hùng, tuy nói lớn, nhưng thân thể đã bị tạc đến vỡ nát.
Lúc này xem xét, nghiễm nhiên đã được chữa trị hoàn hảo, ngoại trừ thần dị chi huyết kia, những thứ khác hẳn rất khó làm được.
Sau khi tìm đến nơi, đối mặt với quái vật đang đứng tại chỗ, hai mắt có chút đỏ thẫm, lúc này Từ Tiểu Thụ liền vung xuống một quyền.
So sánh với nhau, hình thể của hắn chỉ to hơn cánh tay đối phương một chút, nhưng Tông Sư chi thân, không phải dùng để trưng cho đẹp.
Phanh!
Một tiếng vang trầm truyền đến, Trương Tân Hùng hắc hùng hóa quay đầu một trảo, huyết nhục phấn hồng ở lòng bàn tay hình như có lực lượng kỳ diệu, trực tiếp đánh lực lượng của Từ Tiểu Thụ tan rã.
Lần này Từ Tiểu Thụ có hơi bị kinh đến.
"Gấu, tay gấu?"
"Phốc!"
Cho dù cảm thấy tràng diện lúc này có chút không đúng lúc, nhưng vẫn có không ít người trực tiếp bật cười.
Khoan hãy nói, chợt nhìn, móng vuốt phấn nộn kia căn bản đã mất đi hình thái nhân loại, trăm phần trăm biến thành hùng chưởng.
Kết quả một giây sau, ý cười ngưng trệ, đám người chỉ thấy Trương Tân Hùng đột nhiên đẩy, nắm đấm Từ Tiểu Thụ bị bắt lại, thân hình giống như đạn pháo oanh ra.
Phanh!
Trong lúc thân hình bị nổ bắn ra, một tầng huyết vụ trực tiếp nổ tung ở trên người Từ Tiểu Thụ, có thể thấy được lực lượng đáng sợ tới cỡ nào.
"Không hổ là Tổ Hùng Huyết Mạch!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ nghiêm nghị, Tông Sư chi thân vậy mà bị áp chế ở phương diện lực lượng?
Thể chất gia hỏa này, có chút biến thái.
Nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi...
Vết thương trên thân dưới các đại kỹ năng bị động triệt tiêu, thậm chí chưa tạo thành tổn thương bao nhiêu, đã lập tức khôi phục như lúc đầu.
Trái lại Trương Tân Hùng, sau khi đẩy ra, đồng dạng muốn tiếp tục lao lên liên kích Từ Tiểu Thụ, kết quả biệt khuất phát hiện...
Mình lại bị đánh bay!
Hơn nữa còn là hướng hố sâu dưới lòng đất!
"Con mẹ nó, đây đến cùng là linh kỹ gì?!"
Trương Tân Hùng có chút phát điên, tuy nói gã đang ở trong trạng thái mắt đỏ, nhưng lý trí vẫn còn thanh tỉnh.
Mà tình huống trước mắt vô cùng khó khăn, Từ Tiểu Thụ đánh mình, thuận buồm xuôi gió, mình đánh hắn, lại cấn tay khắp nơi.
Thật buồn nôn!
Lực phản chấn trên thân rốt cuộc biến mất, bắp chân Trương Tân Hùng hơi cong, dự định từ trong hố sâu nổ bắn ra, oanh sát Từ Tiểu Thụ.
Nào ngờ, người còn chưa kịp lao ra, trước mặt đã xuất hiện năm viên đậu ẩn chứa năng lượng cuồng bạo.
Trương Tân Hùng choáng.
Giờ khắc này, tâm tính gã kém chút nổ tung.
Sao lại là chiêu này?
Một kích vừa rồi, tuy nói bản thân nhận phản chấn, nhưng Từ Tiểu Thụ không phải cũng bị thụ thương trì trệ sao?
Còn nữa, bạo tạc hỏa chủng kinh khủng như vậy, một tên Nguyên Đình cảnh sơ kỳ sao có thể liên tiếp thi triển ra?
Linh nguyên của hắn vô tận ư?
Khốn kiếp, thật bất công!
"Ầm ầm ầm ầm ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên trực tiếp bao phủ suy nghĩ của gã lại, thẳng năm viên áp súc hỏa chủng bạo tạc, mọi người mới có thể trực quan cảm nhận được uy lực kinh khủng của bọn chúng.
Giống như đang đứng ở trong khu vực động đất, dưới chân kịch liệt lay động, ngàn câu vạn khe bắt đầu từ trong hố lao ra.
Sinh tử lôi hoàn toàn không chịu nổi uy lực như vậy, trực tiếp nổ bể ra.
Quần chúng vây xem càng không chịu nổi, từng người ngã trái ngã phải, vội vàng bay lên.
Cảm giác chấn động mãnh liệt tản mát, cho dù ngoại môn cách nơi này rất xa, nhưng đều có thể cảm thấy Linh Cung hôm nay lại có chút không thích hợp.
Từ Tiểu Thụ thân phù hư không, nhăn mày lại.
Trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến, huyết nhục nhúc nhích, điên cuồng chữa trị, hoàn toàn không thua gì Sinh Sinh Bất Tức.
"Có chút buồn nôn..."
Hắn cuối cùng cảm thụ được cảm giác bất đắc dĩ của địch nhân khi đối mặt với mình, sức khôi phục như vậy, ngay cả Tiểu Hỏa Cầu Thuật cũng không cách nào trực tiếp oanh sát.
"Không chỉ mạnh hơn tên Viên Đầu kia một chút."
Hắn nghĩ tới Viên Đầu, nhưng cả hai căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Tựa hồ mỗi lần Trương Tân Hùng khôi phục lại, liền có thể tiếp tục mạnh lên, hơn nữa chỉ cần đạt tới một cái giới hạn nào đó, có lẽ sẽ có thể hoàn thành chất biến.
Cho dù Tẫn Chiếu Thiên Viêm thiêu đốt liên tục không ngừng, cũng không đốt nhanh bằng sức khôi phục.
"Không thể kéo dài!"
Từ Tiểu Thụ lập tức có quyết đoán, nhưng năm viên áp súc hỏa chủng đã là cực hạn tổn thương trước mắt, uy lực những chiêu thức khác tựa hồ đều kém hơn nó.
Dùng đến, sẽ chỉ cho đối phương cơ hội giảm xóc mà thôi.
Nhìn Trương Tân Hùng một lần nữa đứng dậy, mặt đầy hận sắc, thân thể Từ Tiểu Thụ có hời chìm xuống, thò tay vào trong ngực.
"Trương Tân Hùng, quyết một trận thắng thua!"
Trong lòng Trương Tân Hùng biệt khuất nổ tung, chẳng thèm để ý hắn, khí thế trầm xuống, khí tức Tông Sư vậy mà dần xuất hiện.
Trận đánh này quả thật đã khiến tâm tính gã bạo tạc, trên cơ bản không ra nổi một chiêu nên hồn, còn bị nghiền ép đến tận đây.
Đã bao nhiêu năm chưa từng nếm qua tư vị này?
Loại xúc động hận không thể kéo tên kia xuống đất ma sát, khiến cho đầu óc gã dần mất thanh tỉnh.
Tu vi rốt cuộc không ép được, lập tức phá vỡ, dưới xu thế hồng thủy phá đập, khí thế nhất thời tăng vọt lên.
Khí tức giống như mây đen áp đỉnh tản ra, trực tiếp đè ép quần chúng vây xem, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
"Tông Sư?!"
Từ Tiểu Thụ nhất thời cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Hắn dám xưng vương xưng bá ở trong cảnh giới Tiên Thiên, nhưng nếu đối phương thật phá cảnh Tông Sư, vậy thì sinh tử khó liệu.
"Ma ma..."
A Giới trong ngực đã không thể kiềm chế, Từ Tiểu Thụ nắm chặt nó, đột nhiên đem ném ra.
"Đi thôi, Pika giới, trảm hắn cho ta!"
"Ném?"
Đám người hoá đá tại chỗ.
Đối mặt với Trương Tân Hùng bước vào Tông Sư Thiên Tượng cảnh, phản ứng của Từ Tiểu Thụ, chính là ném ra một khối thiết cầu?
Gia hỏa này tuyệt vọng?
Lấy đá chọi gấu?
Trong mắt Trương Tân Hùng lướt qua vẻ trào phúng, chỉ là khối sắt.
Bước vào cảnh giới Tông Sư khiến toàn thân gã thư sướng, loại cảm giác tựa vào thiên đạo khiến cho thân thể rung động, hóa thành một tiếng rít lên, vang vọng mây xanh.
"Rống!"
Tất cả mọi người vây xem bị chấn động rút lui, nhưng viên hắc cầu kia lại không hề bị lay động, thẳng tắp lao đến.
Tốc độ của nó, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Trương Tân Hùng không thèm liếc món đồ chơi này một cái, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang phù không, cừu hận trong mắt phun trào.
Bởi vì hắn, mình áp chế cảnh giới ba năm, sớm giải phong.
Đông Thiên Vương Thành, đã vô duyên với mình!
Gã nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên vỗ mặt đất, cả người bắn lên.
"Từ Tiểu Thụ, tử kỳ của ngươi đến rồi!"
Két!
Thiết cầu màu đen ngăn ở giữa đại hắc hùng cùng Từ Tiểu Thụ run lên, đường vân mịt mờ trên đó phát sáng.
Một giây sau, thiết cầu vậy mà hóa thành một thanh giới đao to lớn, dài đến một trượng!
Trương Tân Hùng ngây ngẩn cả người.
Thiết cầu kia là một thanh đao?
Trong lúc thất thần, giữa không trung tràn ra huyết hoa, giới đao hoành không quét qua, Trương Tân Hùng đầu thân tách lìa.
"Ma ma..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận