Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 163: Ta Xem Ngươi Là Bạn

Két!
Kiếm khí tinh chuẩn lướt qua, chạc cây kẹp Mộc Tử Tịch bị chém đứt, mất đi vật cản, tiểu cô nương áo xanh lập tức rớt xuống.
Từ Tiểu Thụ hai tay ôm ngực, hứng thú nhìn cô nàng rơi xuống.
Đông !
Lúc sắp rơi xuống mặt đất, mặt đất bỗng nhiên bắn lên một đóa hoa hồng lớn, đỡ lấy cả người Mộc Tử Tịch, giúp nàng vững vàng tiếp đất.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi không có đỡ ta!"
Tiểu cô nương thở phì phì gọi, bỗng nhiên phát hiện trên mặt ướt sũng, chà chà, ngửi, đúng là nước bọt...
Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nàng liền vội vàng xoay người lau sạch.
"Ngươi đã tỉnh, ta cần gì đỡ ngươi?"
Từ Tiểu Thụ nhe răng nhìn Mộc Tử Tịch dùng tay nhỏ lau tới lau lui, không còn gì để nói.
"Ha ha!"
Mộc Tử Tịch cười nhạt một tiếng, nhịn không được quay đầu lại nói: "Ngươi ném ta đi, kém chút ném chết ta, không phải nên đến đỡ ta xuống sao?"
"Không phải lúc đó có con rồng lao đến sao?" Từ Tiểu Thụ lập tức vui vẻ, nói: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc đó ta không dùng ngươi làm tấm mộc."
Mộc Tử Tịch trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Tức chết đi được!
"Được rồi, chuyện này không tính, ta tha thứ cho ngươi... nhưng vừa rồi ngươi gạt ta là thế nào?" Mộc Tử Tịch nổi giận nói.
"Ta gạt ngươi lúc nào?" Từ Tiểu Thụ tò mò.
"Chính là lúc trước, ngươi nói ném Sinh Mệnh Linh Ấn cho ta, cuối cùng lại ném Linh Tinh?"
"Ta nói có qua lời này?"
"Ngươi không có..." Cảm xúc phẫn nộ trì trệ, Mộc Tử Tịch bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi, hắn có nói qua lời này sao?
"Ta không nói qua."
Từ Tiểu Thụ trực tiếp cho nàng đáp án phủ định, ngữ chính từ nghiêm nói: "Đó là suy nghĩ đơn phương của ngươi, hơn nữa đồ vật là ngươi chủ động cho, ta nào có nói qua?"
"Nhưng ngươi sao có thể ném qua một viên Linh Tinh?" Đôi mắt đẹp của Mộc Tử Tịch lập tức trừng lớn, không thể tin nói: "Đây là ý gì?"
"Ngươi nói muốn ấn tỳ ta liền phải cho ngươi?"
Từ Tiểu Thụ thì thầm một tiếng, một giây sau xùy cười, nói:
"Ta cho ngươi Linh Tinh chẳng qua là muốn ban thưởng vì ngươi ném linh ấn ném ra mà thôi, là các ngươi hiểu sai..."
"Bản thân không có đầu óc, có thể trách ai?"
Mộc Tử Tịch trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
"Sư muội à..."
Từ Tiểu Thụ đặt tay lên đầu tiểu cô nương, vuốt vuốt nói: "Sư huynh đây là đang dạy ngươi, không thể tin bất kỳ ai trên thế giới này, người duy nhất ngươi có thể tin, chính là bản thân ngươi."
"Hiểu không?"
Mộc Tử Tịch cau mũi một cái, đẩy tay Từ Tiểu Thụ ra, quay đầu liền đi.
"Ha ha, tinh nghịch!"
Từ Tiểu Thụ khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô nương này giống như chó con đánh hơi đồ ăn, hơn nữa nhìn phương hướng tiến lên...
Mạc Mạt?
Không!
Là Sinh Mệnh Linh Ấn!
Mộc Tử Tịch phát hiện ý đồ của mình bị nhìn thấu, không tiếp tục giả ngu, vèo một cái bay đi, nhưng Từ Tiểu Thụ sao có thể để cho nàng toại nguyện?
Tông Sư Nhanh Nhẹn vừa mở, sửng sốt thu hồi linh ấn trước nàng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nhìn ánh mắt càng lúc càng nguy hiểm của tiểu cô nương, Từ Tiểu Thụ vô thức dùng ngón tay bưng kín lỗ tai.
Quả nhiên, một giây sau, một tiếng gào thét cao vút vang lên.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
"Đây là của ta!"
Mộc Tử Tịch miết miệng, hung dữ nhìn linh ấn trong tay hắn.
Từ Tiểu Thụ một mặt vô tội, "Vừa rồi không phải ngươi đã ném đi rồi sao, ngươi không cần, chẳng lẽ sư huynh còn không thể thu hàng đã qua sử dụng?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
"Khụ khụ!"
Mộc Tử Tịch rít lên một tiếng không ảnh hưởng đến Từ Tiểu Thụ, ngược lại đánh thức Mạc Mạt trên mặt đất.
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, Sinh Mệnh Linh Ấn thật đúng là thứ tốt.
Thả vào ngực Mộc Tử Tịch một hồi, liền kéo người từ Tử Môn Quan lại, hiện tại đặt ở bụng dưới Mạc Mạt, liền tiếp tục cứu thêm một mạng người.
Hắn hơi cầm chặt linh ấn.
Ừm, kỳ thật thật tính toán ra, cũng không thể tính tất cả công lao cho linh ấn , bởi vì hai người này đều có chút cổ quái...
Mạc Mạt coi như xong... Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm sư muội, trong mắt có dị sắc.
Khi đó Mộc Tử Tịch bị Hôi Vụ Nhân đánh lén, hắn dò xét tình huống thân thể tiểu cô nương, phát hiện thân thể tàn phế vậy mà tự động chữa trị.
Cho dù không có Sinh Mệnh Linh Ấn, nàng thức tỉnh cũng chỉ là vấn đề thời gian...
Mộc Tử Tịch không biết Từ Tiểu Thụ đang suy nghĩ chuyện gì, nàng nhìn huyết nhân trên mặt đất ung dung tỉnh lại, đưa tay nhỏ hướng Từ Tiểu Thụ.
"Cho ta mượn kiếm!"
"Làm gì?"
Từ Tiểu Thụ sững sờ, móc Tàng Khổ ra, nhìn thấy tiểu cô nương muốn cầm kiếm đâm tới liền vội vàng ấn lại.
Sẽ không phải muốn báo thù đấy chứ?
Một chưởng vừa rồi kia?
"Ai da, đừng xúc động!" Từ Tiểu Thụ vội vàng thu kiếm lại, "Vừa rồi không phải nàng ấy đánh!"
"Không phải nàng ta thì còn là ai?" Mộc Tử Tịch vô cùng tức giận.
Uổng cho nàng tin tưởng Mạc Mạt như vậy, trước đó hai người cùng một chỗ truy đuổi tên lừa gạt Từ Tiểu Thụ, nào ngờ dưới tình huống mình không chút phòng bị, nữ nhân kia vậy mà âm mình.
Cả đời này nàng hận nhất, chính là bị người mình tin tưởng phản bội.
Mạc Mạt nhìn hai người tranh chấp, lại nhìn hố to xung quanh, mí mắt đè thấp, đã minh bạch chuyện gì.
Nàng đắng chát thở dài:
"Mộc sư muội nói đúng, có lẽ ta không nên tiếp tục sống nữa."
Từ Tiểu Thụ trở tay kiềm chế hai tay xao động của Mộc Tử Tịch, lại bịt miệng nàng, sau đó cau mày nhìn phía Mạc Mạt, dừng một chút nói: "Ta cũng cho rằng như vậy."
Mạc Mạt cảm thấy ngực chấn động, nhịp tim lập tức gia tốc, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn người bình thường.
"Nếu như ngươi không cho ta một lời giải thích." Từ Tiểu Thụ bổ sung một câu.
Mạc Mạt sững sờ, cúi đầu thấp xuống, nói: "Không có giải thích."
"Ngươi có thể sống sót, xem ra không phải bởi vì ta, mà là nó lưu lại cho ngươi một chút hy vọng sống..."
Nói đến đây, Từ Tiểu Thụ nhướng mày, dùng chân kẹp hạ bàn Mộc Tử Tịch lại, tiểu cô nương chỉ còn thế "kim kê độc lập", sẽ không ảnh hưởng đến mình nói chuyện.
Hắn tiếp tục nhìn về phía Mạc Mạt:
"Nó còn sống, đúng không?"
Mạc Mạt đương nhiên biết "nó" trong miệng thiếu niên là ai, nhưng nàng vẫn không nói.
Từ Tiểu Thụ cũng không muốn cứu một người câm về.
Nếu như không làm rõ chuyện này, chẳng khác nào lưu lại một quả bom hẹn giờ, không cẩn thận sẽ nổ tung.
Như thế còn không bằng đóng cửa thả Mộc Tử Tịch, mượn một kiếm của nàng chấm dứt sầu lo.
Hắn trầm giọng nói:
"Nếu như không phải quá mức tư ẩn, ta không cảm thấy có gì không thể nói."
"Nếu như ta không phát hiện Hôi Vụ Nhân thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ta đánh phế nó, chắc hẳn lúc này nó cũng nguyên khí đại thương... không nghe được chúng ta nói chuyện?"
Thân thể Mạc Mạt run lên, không có phủ nhận.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc, hắn đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, mới có thể khiến cho Mạc Mạt mở miệng.
Bí mật lớn nhất trên người, không thể cạy mở dễ dàng như vậy, huống chi Hôi Vụ Nhân còn là một loại tồn tại giống như "lão gia gia".
Hắn biết, trên thế giới này, kỳ thật có rất nhiều người thiện lương.
Có đôi khi những người này giấu bí mật ở trong lòng không nói, không phải bởi vì có mưu đồ, mà chỉ đơn thuần không muốn liên lụy người khác.
Từ Tiểu Thụ đại khái có thể nhìn ra, Mạc Mạt hẳn là loại người này, hắn cũng biết làm cách nào để hóa giải khúc mắc trong lòng bọn họ.
Bởi vì từng có lúc, hắn cũng là một người trong số đó.
Uy bức lợi dụ sẽ chỉ khiến họ càng phong bế hơn, muốn để cho họ mở rộng cửa lòng, chỉ có thể đồng cảm, từ đó xây dựng mối liên kết.
Nói ngắn gọn, chính là giả bộ đáng thương!
Ngữ khí Từ Tiểu Thụ biến chậm, ôn nhu nói:
"Ngươi không nói, có lẽ là muốn tiếp tục chống đỡ một mình, nhưng ta đã gặp nó..."
"Nếu như không thể làm sáng tỏ lai lịch của Hôi Vụ Nhân, đối với ta mà nói, đây là một cái uy hiếp tiềm ẩn, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên."
"Ngươi có cân nhắc qua cảm thụ của ta?"
Mạc Mạt nhìn hắn, con ngươi rung động, sau đó rời ánh mắt.
Từ Tiểu Thụ thấy nàng có phản ứng, trong lòng vui mừng, chân thành nói:
"Nói cho ta biết đi, đoàn sương mù xám kia... đến cùng là thứ gì?"
Mạc Mạt cắn chặt hàm răng, nắm chặt quần áo nhuộm máu, muốn nói lại thôi.
Từ Tiểu Thụ thấy nàng còn không chịu nói, dự định phóng đại chiêu.
Hắn một cước ngoặt ngược Mộc Tử Tịch liên tục phản kháng lại, ôm nàng ngồi xuống, cưỡng ép nhìn thẳng vào mắt Mạc Mạt, phảng phất trực tiếp xuyên thủng linh hồn cô nương trước mắt.
"Ta xem ngươi là bạn."
âm thanh tràn đầy chân thành tha thiết.
Mạc Mạt không thể kiên trì được nữa, hốc mắt nhất thời đỏ lên, dự định nói ra mọi chuyện.
Kết quả nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt chân thành của thiếu niên dần hóa thành thống khổ, gào thét một tiếng.
"A!"
"Ngươi là cẩu à!"
Tình cảm vỡ vụn, ôn nhu biến thành gào thét.
Từ Tiểu Thụ phá công, vội vàng thu hồi bàn tay đang che miệng Mộc Tử Tịch, trên đó vết máu loang lổ.
Nha đầu này sao có thể cắn mở Tông Sư chi thân?
Trong mắt hắn tràn đầy chấn kinh.
Mộc Tử Tịch cười lạnh một tiếng:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi còn có bằng hữu ư?!"
"Nhận trào phúng, điểm bị động cộng 1."
Mạc Mạt nhất thời câm nín.
Nàng hé môi lúng túng hai lần, rốt cuộc vẫn khép kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận