Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 429: Chỉ Lấy Một Nửa (1)

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 3."
Từ Tiểu Thụ duỗi lưng một cái, bỗng nhiên bị ba đôi mắt sói cách đó không xa nhìn đến rụt rè.
Không cần ngoái nhìn, đông đảo người trẻ tuổi đứng ở dưới đài cao cũng nhao nhao ghé mắt.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 686."
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động cộng 433."
Có thể nói, trước mắt người duy nhất triển lộ ra cảnh giới Kiếm Tông, cũng chỉ có Từ Tiểu Thụ nhất chiến thành danh, đại triển thần uy.
Mà tỷ thí Luyện Linh đạo cùng Kiếm đạo, lại không có quy định chỉ có thể tham gia một cái.
Kết quả là, tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người lực, lần nữa dồn hết vào người Từ Tiểu Thụ.
Tên Đại Ma Vương này...
Hắn lên, hay là không lên?
Nếu như hắn lên, như vậy, mấy tên tiểu lâu la như mình, có thể chịu được mấy chiêu?
Dựa theo một thức Vạn Vật Giai Kiếm lúc trước, chỉ bằng vào độ biến ảo kia, ngay cả trọng tài cũng không nhất định cản được...
Ở đây người đỡ nổi, chỉ sợ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên trực tiếp nhận thua, hay là để gia hỏa này tiếp tục lên trên đài cao đứng hết nửa nén hương?
Nhưng nửa nén hương...
Là năm cái danh ngạch Bạch Quật đó!
Suy nghĩ minh bạch điểm này, trong lòng tất cả mọi người phát hận, kém chút dùng ánh mắt đâm Từ Tiểu Thụ thành tổ ong.
Tên này quá ghê tởm, sao lại có người có thể khiến cho phủ thành chủ đặt ra quy tắc đơn độc nhằm vào, còn tựa hồ không thể ngăn cản bước chân của hắn?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 499."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 676."
"Nhận chán ghét, điểm bị động cộng 1420."
Cột tin tức đột nhiên bắt đầu nhanh chóng xoát bình phong, giá trị lần sau luôn cao hơn lần trước.
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, lập tức nhìn thấy ánh mắt căm hận của mấy tên gia hỏa, yên lặng bật cười.
Hệ thống bị động có đôi khi chính là như thế.
Chỉ cần lúc trước mình đánh ra uy vọng, cho dù hiện tại chỉ duỗi người một cái, cũng có thể điên cuồng đào ra một đống điểm bị động.
Hắn duỗi lưng xong, nhìn ánh mắt do dự cùng chờ đợi của đám người, dừng một chút.
Sau đó bắt đầu xoay xoay mông.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1121."
"Nhận oán thầm, điểm bị động cộng 686."
"Từ Tiểu Thụ, bọn họ đều đang đợi ngươi."
Mộc Tử Tịch không chịu được loại ánh mắt này.
Cho dù nàng chỉ ngồi ở bên cạnh, thế nhưng sát thương lan ra vẫn không ngừng, khiến nàng có chút đỡ không nổi.
Thật không biết da mặt của Từ Tiểu Thụ đến cùng dày đến cỡ nào, mới có thể ở trước mặt mọi người là ra động tác duỗi người xoay mông này.
Dù sao Mộc Tử Tịch không chịu được, nàng liền gấp rút thúc giục hắn.
"Gấp cái gì?"
Miệng Từ Tiểu Thụ cong lên, "Anh hùng đều phải đợi đến cuối cùng mới đăng tràng, sao ta có thể lên sớm như vậy?"
Mộc Tử Tịch không biết phải nói gì:
"Nhưng ngươi không lên trận, bọn họ sẽ không yên lòng..."
"Đây là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới ta?"
"Thân là Luyện Linh Sư, thân là một tên kiếm tu, nếu như sợ Từ Tiểu Thụ ta đến mức này, vậy đời này của bọn họ coi như xong."
Từ Tiểu Thụ giang tay.
Một lời này lại hung hăng kéo một sóng lớn tổn thương.
"Nhận phẫn hận, điểm bị động cộng 323."
Cơ hồ cùng một thời gian, nơi này đồng loạt vang lên mấy chục đạo âm thanh kiếm minh.
Có một vài tên kiếm tu không nhịn được, tại chỗ rút kiếm.
Kiếm tu bọn họ, không giống với Luyện Linh Sư, có tín niệm thà gãy không cong, không sợ khó khăn, sao có thể chịu được loại trào phúng này?
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Từ Tiểu Thụ nghe được tiếng kiếm minh, ánh mắt trở nên phấn khởi, mấy tên kiếm tu kia liền không hẹn mà cùng thu kiếm vào vỏ.
"Ngồi lâu, kiếm cũng cần phải ra ngoài hít thở không khí."
"Không sai không sai, kiếm của ta cũng cần thông khí, tiếp tục ở trong vỏ, chỉ sợ sẽ bị rỉ sét."
"Đúng đúng, nếu như không ra đổi gió, chỉ sợ chờ một lúc giết người, sẽ không quen!"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ.
Mấy con hàng này, là đang nghiêm túc sao?
Khí thế rút kiếm vừa rồi đi nơi nào?
Sao mình chỉ mới nhìn qua, cả đám liền rụt trở về rồi?
Từ Tiểu Thụ sững sờ tại chỗ, tràng diện vậy mà cũng đồng thời yên tĩnh lại.
Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện hương vị xấu hổ, không phải một chút, tương phản, vô cùng dày đặc.
Sắc mặt Phó Hành đã đen lại.
Từ Tiểu Thụ thật có độc!
Vì sao chỉ cần hắn có mặt, liền sẽ xuất hiện đủ loại quái sự?
Rõ ràng mấy năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, vẻn vẹn đứng lên duỗi người một cái, liền có thể chấn trụ mọi người không dám lên đài?
Chuyện này...
Y thở dài, đột nhiên nói:
"Từ Tiểu Thụ."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ nhìn lại, không biết "chất tử" lại muốn ra chỉ thị gì.
"Ngươi lên đài đi, đi lên trước, để người khác khiêu chiến."
Phó Hành bất đắc dĩ vẫy tay.
"Vì sao?"
Từ Tiểu Thụ nổi giận.
Hắn không lên đài là có nguyên nhân.
Vừa mới vào vòng Kiếm đạo, ba con sói kia vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, hắn dùng mông cũng có thể nghĩ được, nếu như mình lên đài sẽ không có quả ngon để ăn.
Người khác không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Tên không có kiếm kia, đều đã ngộ được Tông Sư kiếm ý.
Mà hai tên sư huynh của y, mỗi người đều có một thanh danh kiếm, thực lực sao có thể kém được?
Nếu như hiện tại bước lên, tuyệt đối sẽ bị quay như heo, thay phiên tiến công a!
Đã quy tắc hạn định mình chỉ có thể thu lấy năm cái danh ngạch, vì sao lại phải làm chuyện tốn công vô ích như thế.
Chờ ba tên kiếm khách kia cầm tới danh ngạch, bị hạn chế ra sân, nó không thơm sao?
Trương Thái Doanh còn đang đợi mình tới giết đây, không thể lãng phí!
Đông một tiếng, Từ Tiểu Thụ đặt mông ngồi xuống.
"Ta cảm thấy không được."
Phó Hành trừng mắt tròn xoe:
"Phó Hành ta cảm thấy ngươi mau lên đài thì hơn, không phải tất cả mọi người đều có thể chờ đợi!"
"Ta nói, đây là chuyện của bọn họ, kẻ yếu mới chờ, cường giả đã sớm lên!"
Từ Tiểu Thụ không hoảng chút nào.
Phó Hành tức giận đến phát run, tiểu tử này thật không cho một chút mặt mũi nào, hoàn toàn không phối hợp.
Bất quá, cũng may là mình đã sớm chuẩn bị.
Y nhẹ giọng hừ cười, chậm rãi nói:
"Hiện tại không muốn cũng phải lên, nhìn quy tắc trong tay ngươi một chút đi, một hạng cuối cùng, đã định ra cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ sững sờ, cầm lấy tờ giấy lúc trước hộ vệ đưa đến, liếc qua một chút.
"Quy tắc do phủ thành chủ định ra, quyền giải thích toàn bộ thuộc về Phó Hành, Phó Hành nói gì, thì chính là cái đó, nếu như không đáp ứng, sẽ thu hồi danh ngạch Bạch Quật!"
Từ Tiểu Thụ lập tức phì cười.
"Hay cho Phó Hành chất nhi!"
Hắn kém chút móc dép lê từ trong giới chỉ đập tới.
Sau khi cưỡng ép nhịn xuống xúc động, tay Từ Tiểu Thụ run một cái, tờ giấy đột nhiên xèo xòe rung động.
Một giây sau, liền hóa thành tro tàn.
"Ai nha, thật ngại quá, ta vậy mà quên mình là Luyện Linh Sư thuộc tính Hỏa."
"Gần đây nóng trong người, luôn không thao túng được sát ý ở trong lòng."
Phó Hành không nói gì.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận