Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1458: Có Một Số Việc, Cả Đời Đừng Làm (2)

Đối với Lệ Song Hành mà nói.
Trước khi muội muội xảy ra chuyện, chỉ cần sớm giải trừ căn nguyên họa loạn, muội muội liền không có việc gì.
Giống như lúc trước ở trong hẻm nhỏ Đông Thiên Vương Thành, y chém Diêm Vương Bỉ Ngạn Hoa Khai.
Trước khi muội muội bại lộ, chỉ cần bại lộ thân phận của mình trước, muội muội liền không có việc gì.
Tựa như giờ phút này.
Lệ Song Hành biết Vân Lôn Sơn Mạch có thế giới Vân Cảnh, cũng có người nhìn chằm chằm.
Nhưng thời điểm Thần Ma Đồng xuất hiện dị dạng, y liền mang theo Trừu Thần Trượng, kích phát Tất Sinh Văn, lập tức chạy tới hiện trường.
Thử hỏi.
Cho dù phát sinh đại sự.
Ai có thể di chuyển sự chú ý ra khỏi người nối nghiệp Thánh Nô, dư nghiệt Lệ gia, người nắm giữ danh kiếm Trừu Thần Trượng, kiếm đạo Vương Tọa Lệ Song Hành?
Lệ Song Hành rất tự tin.
Đồng dạng, y cũng có quyết tâm thủ hộ cường đại.
"Đã ta không nhìn thấy, vậy hắc ám giao cho ta, quang minh liền nhờ ngươi."
"Muội muội ta. . . "
. . .
Cạch.
Bên trong "Không gian loạn lưu", tiếng bước chân cuối cùng tan biến, Lệ Song Hành im ắng đứng đấy.
Mặc dù y không nhìn thấy, thế nhưng lại có thể cảm ứng được phía trước có bốn đạo khí tức.
Lệ Tịch Nhi, Từ Tiểu Thụ, Thiên Cơ Thuật Sĩ. . .
Cùng, địch nhân!
Người cuối cùng mang theo địch ý rõ ràng, hẳn chính là "Vô Tụ" Thần Ma Đồng nhìn thấy, không có khả năng xuất hiện ở nơi đây.
Lấy trí thông minh của Lệ Song Hành, hoàn toàn có thể nhìn ra, là ai có được năng lực bắt chước khí chất, khí tức, lực lượng đặc thù của Vô Tụ tiền bối.
Dị bộ thủ tọa, Dị!
Chuyện này không quá khó đoán, có thể khiến Từ Tiểu Thụ đánh lâu như vậy, đối với muội muội nổi lên sát tâm, chỉ có thể là mấy vị đại lão bên trong Thánh Thần Điện.
Dị, là nhân tuyển đầu tiên, cũng là nhân tuyển duy nhất.
"Đều đi ra?"
Lệ Song Hành thu liễm cảm xúc, thập phần bình tĩnh: "Ta, đã đợi một đoạn thời gian. . . "
Y quả thật đã đợi rất lâu.
Từ lúc chạy tới hiện trường, đến khi phát hiện giới vực, ý đồ phá vỡ.
Nhưng sau khi phát hiện đại đạo quy tắc nơi đây có chút không đúng, tinh tế điều tra, y liền phát hiện nơi đây đã bị lực lượng thiên cơ cải biến.
Hẳn là người một nhà xuất thủ!
Thế là Lệ Song Hành đè xuống xúc động.
Y đang suy nghĩ.
Muội muội gặp nguy hiểm cách Từ Tiểu Thụ không xa, Từ Tiểu Thụ tuyệt đối không thể không quản.
Cho nên, hẳn là hắn điều động Thiên Cơ Thuật Sĩ bên cạnh xuất thủ.
Về phần Từ Tiểu Thụ có ở trong giới vực hay không, Lệ Song Hành thậm chí không cần suy nghĩ. . .
Sở dĩ y dám yên lặng thủ hộ, bỏ mặc muội muội tự do, là bởi vì bên cạnh nàng có Từ Tiểu Thụ.
Ngay cả thủ tọa đều khen hắn không dứt miệng, người như vậy sao có thể khiến mình thất vọng được?
Lệ Song Hành không có cưỡng ép phá vỡ giới vực.
Y biết, nếu như Từ Tiểu Thụ cũng ở bên trong, hơn nữa còn không sử dụng đồ vật mình đưa cho hắn.
Như vậy, đối phương hẳn có nắm chắc!
Thiên cơ nơi đây bị động qua, Thánh Thần Điện không nhận được tin tức, phái người tới hiệp trợ.
Kia chính là nói, hậu thủ Từ Tiểu Thụ chuẩn bị, có thể che giấu chiến đấu nơi đây, nói không chừng chính là Thiên Cơ Thuật che giấu thế giới Vân Cảnh cảm ứng.
Dị dám động muội muội mình, Từ Tiểu Thụ dám che đậy thiên cơ, chuyện này nói rõ cái gì?
Nói rõ gia hỏa này. . .
Tu vi Tông Sư, muốn trảm Thái Hư!
Đổi thành người khác, Lệ Song Hành căn bản không yên tâm.
Mặc dù y chỉ mới gặp Từ Tiểu Thụ mấy lần, thế nhưng tên kia, lại có thể khiến người ta vô cùng tín nhiệm.
Lệ Song Hành cực kỳ lý trí!
Cho dù muội muội có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng y tin tưởng Từ Tiểu Thụ có thể làm được những gì mình muốn làm, thế là lựa chọn đợi ở bên ngoài.
Y không có một kiếm phá mở giới vực.
Bởi vì làm như vậy sẽ bại lộ lực lượng Vương Tọa, cho dù thế giới Vân Cảnh không cảm ứng được, Tha Yêu Yêu cũng sẽ lập tức phát hiện ra.
Chờ đợi. . .
Tiếp tục chờ đợi. . .
Thẳng đến khi giới vực Dị huyễn hóa, biến thành một cỗ lực lượng quen thuộc chủ đạo.
Sau đó giới vực của muội muội bị thay thế, hóa thành thế giới Thái Hư.
Cuối cùng. . .
Thế giới Thái Hư vỡ nát.
Có thể nổ nát thế giới Thái Hư, lực lượng kia phải đáng sợ đến cỡ nào?
Thế nhưng Lệ Song Hành đứng ở nơi đó, lại không nghe thấy một chút âm thanh dị thường nào.
Đỉnh núi hoang vu.
Chỉ có gió nhẹ thổi qua.
Có ai ngờ được, một bước phía trước, tại nơi mọi người không nhìn thấy, đang diễn ra một trận đại chiến Thái Hư?
Thế giới Thái Hư đều bị đánh nát.
Nói rõ song phương chiến đấu, đã có một phương cùng đường mạt lộ.
Lệ Song Hành vẫn không nhận được tin tức Từ Tiểu Thụ cầu viện, càng không thu được Thánh Nô bên kia, thông báo có phái người tới trợ giúp.
Y liền biết.
Phương cùng đường mạt lộ kia, chính là Dị!
Vận dụng lý trí tuyệt đối, nắm rõ chiến cơ, Lệ Song Hành xuất thủ.
Từ trước đến nay, y không chiến trận nào không có nắm chắc.
Kiếm đạo Vương Tọa tuy mạnh, nhưng vẫn không mạnh bằng Thái Hư, cho dù là Thái Hư cùng đường mạt lộ.
Thời điểm đối mặt với địch nhân cảnh giới cao hơn, Lệ Song Hành xưa nay không sử dụng lực lượng của mình.
Tỉ như lúc trước tại Thiên Tang Linh Cung, y gặp được Diệp Tiểu Thiên, sau đó điên cuồng sử dụng kiếm niệm, kiếm ngọc Bát Tôn Am cho.
Lần này, Lệ Song Hành từ trong ngực lấy ra một trang giấy, đến từ Âm Dương Sinh Tử của Thuyết Thư Nhân.
Y không biết Từ Tiểu Thụ còn có hậu thủ, có thể ngăn cản Dị đào vong hay không.
Có lẽ có.
Cũng có lẽ bị Dị hồi quang phản chiếu, đánh cho không kịp trở tay.
Nhưng theo Lệ Song Hành thấy.
Tối nay có y tại, kết quả chỉ có một. . .
"Không ai có thể chạy thoát!"
Một trang giấy.
Hàng duy đả kích.
"Ta mặc kệ bên trong phát sinh chuyện gì, nhưng tầng bảo hộ cuối cùng, nhất định phải nằm trong tay ta, ai muốn sống, ai muốn chạy, không được ta cho phép, không có khả năng!"
Sự tình quan hệ tới muội muội, trong lòng Lệ Song Hành chỉ có suy nghĩ như vậy.
. . .
"Ngươi là ai a a a! ! !"
Dị bị vây ở bên trong thế giới cổ tịch. . . hoàn toàn phát điên!
Y bị Từ Tiểu Thụ, Vô Cơ lão tổ bức đến mức này, ngay cả chạy trốn đều là hy vọng xa vời.
Thật không nghĩ đến.
Đoạn đường cuối cùng, viện trợ không phải người mình, mà là địch nhân!
Hơn nữa tên địch nhân kia, dưới mười vạn tầng Thiên Cơ đạo văn bao khỏa, kéo mình vào một vùng không gian khác.
Đây là phát rồ đến cỡ nào?!
Ta chẳng qua chỉ ném tiểu cô nương kia một cái, một cái!
Sao lại đến mức này?
Sao các ngươi lại đoạn tuyệt như vậy? !
Thời điểm một người lâm vào đường cùng, lại gặp một tên gia hỏa khác, thập phần lạnh nhạt nói với ngươi:
"Cho dù lúc trước ngươi thành công phá vỡ mười vạn tầng Thiên Cơ đạo văn, thế nhưng ngươi vẫn nằm trong sự khống chế của ta."
Chuyện này ai nhịn được?
Dị điên cuồng nhào tới, tiếng thét tan nát cõi lòng: "Bản tọa, chiếm ngươi!"
Y muốn đoạt xá Lệ Song Hành!
Nếu như là trạng thái toàn thịnh, không gian cổ tịch, một mình Dị liền có thể phá vỡ.
Nhưng hiện tại y chỉ còn lại một tia tinh thần ý chí, hơn nữa còn gửi vào Độn Thần Tệ, Dị ngay cả công kích linh hồn cũng không phát động được, chỉ có thể dựa vào tinh thần ý chí đoạt xá khách không mời mà đến.
Lệ Song Hành không né không tránh.
Độn Thần Tệ giống như linh hồn xuyên thấu, vút qua mi tâm.
Mọi người nhìn đến ngây người.
Bao gồm Từ Tiểu Thụ, Lệ Tịch Nhi, Vô Cơ lão tổ.
Lệ Song Hành chậm rãi quay người, từ trong ngực móc ra một trang giấy.
Phía trên trang giấy.
Đám người Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy rõ ràng, mình đang ở trong đó, ở trong thế giới 2D kia.
Mà nội bộ, lại không có thân ảnh Lệ Song Hành.
"Xin lỗi."
Trong âm thanh Lệ Song Hành có một tia thương hại: "Ta và ngươi, căn bản không ở cùng một thế giới, ngươi, không có khả năng đoạt xá thành công."
"Kế tiếp. . . "
Lệ Song Hành nói xong, thân thể nhất chuyển, chính diện đối mặt ba người Từ Tiểu Thụ.
Hai mắt y vẫn nhắm chặt, không ai biết được y đang nhìn ai.
Lệ Song Hành cũng không nhìn thấy.
Nhưng Tất Sinh Văn bạo khởi, lại khiến mọi người biết được dưới lớp mặt nạ bình tĩnh kia, là sát ý đang sôi trào mãnh liệt.
Lệ Song Hành chầm chậm nhấc danh kiếm Trừu Thần Trượng lên.
"Nhớ kỹ, đời sau, mặc kệ ngươi là ai, tu vi thế nào, có một số việc, cả đời đừng làm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận