Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 440: Vô Đề (3)

Một tích tắc này, tất cả mọi người đồng loạt nghĩ đến một lời lúc trước Từ Tiểu Thụ nói.
"Ta dùng ánh mắt, liền có thể giết chết ngươi."
Trong lòng run lên, đám người kinh hãi.
"Từ Tiểu Thụ... hắn không có nói giỡn, hắn thật đang dùng ánh mắt giết người!"
"Úc, ôi mẹ ơi, thế giới này làm sao vậy?"
"Nói đùa cũng có thể biến thành sự thật?"
"Ta thảo! Chuyện này căn bản không có khả năng?!"
"Dùng ánh mắt?"
Cho dù là lão nhân dưới trận, cũng cảm thấy mình được tăng thêm kiến thức.
Cho dù là Thủ Dạ, một đợt này, cũng không nghĩ ra.
Bởi vì Từ Tiểu Thụ thật không có chút hành động.
Kiếm đã thu, linh nguyên không ba động, cho dù là ngón tay, cũng chưa từng run rẩy một cái.
"Ách a!"
Con ngươi Cố Thanh Tam bắt đầu phóng đại, hốc mắt giống như muốn nứt ra.
Y phảng phất đang tiếp nhận thống khổ to lớn nhất thế gian, máu phun ra bắt đầu khoa trương hơn, giống như ống nước bị rỉ.
Trạng thái ngày càng kém, theo thời gian trôi ra, cả người y giống như trái bóng sắp nổ tung.
"Bỏ..."
Cố Thanh Nhất nhìn tiểu sư đệ vẫn còn đang ngăn cản, muốn gọi ngừng, nhưng lại có chút không đành lòng.
Dù sao nếu như y còn có thể kiên trì, có lẽ có thể từ trong chiêu thức không hiểu ra sao của Từ Tiểu Thụ, ngộ ra điểm gì.
Thế nhưng, khi chóp mũi ngửi được hương vị kiếm niệm.
Cả người Cố Thanh Nhất lập tức không yên.
"Kiếm niệm?"
Y đột nhiên nhìn về phía con ngươi Từ Tiểu Thụ hai, trong mắt của hắn, con ngươi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một đạo vết kiếm màu đen phảng phất đã nứt ra?
"Quan, Quan Kiếm?"
Cố Thanh Nhất cảm thấy mình giống như bị sét đánh, trực tiếp trợn tròn mắt.
Từ Tiểu Thụ, vậy mà biết Quan Kiếm?
Đây không phải bí kỹ độc môn của Tham Nguyệt Tiên Thành sao?
Từ Tiểu Thụ không phải đã nói hắn không có người chỉ đạo, dựa vào một mình tu luyện sao?
Lừa đảo!
Gia hỏa này, phía sau nhất định có người!
"Dừng tay, chúng ta nhận thua!"
Cơ hồ trong nháy mắt nhìn thấy đồng tử Quan Kiếm, Cố Thanh Nhất liền ý thức được, một đợt này, tiểu sư đệ không tiếp nổi.
Quan Kiếm Thuật đau đớn đáng sợ đến cỡ nào, y chưa từng lĩnh hội, thế nhưng nghe đồn, cũng có thể đoán được một hai.
Thứ kia, căn bản không phải con người có thể thừa nhận được.
Tương truyền cho dù là Tham Nguyệt Tiên Thành, cũng không có mấy người dám tu luyện môn bí thuật này.
Lấy Vô Tận Kiếm Thể làm căn bản, nếu như không có tín niệm phá rồi lại lập, dưới đau đớn cực hạn kia, là người, đều sẽ lập tức chọn tử vong.
"Tiểu sư đệ..."
"Y căn bản không phải đang ngộ đạo, mà là đã đau đến mức nói không ra lời, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng không làm được!"
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy Cố Thanh Tam lúc trước còn khí thế ngang nhiên, sau khi bị Quan Kiếm Điển nhìn qua, tình huống lập tức trở nên không đúng.
Đôi mắt sắp lồi cả ra, khóe miệng, thân thể run rẩy...
"Không phải chứ?"
"Chẳng lẽ y không kiên trì nổi?"
"Lúc này mới vừa mới bắt đầu..."
Đột nhiên, Từ Tiểu Thụ trì trệ.
Thời điểm mình tu luyện Quan Kiếm Điển, lần đầu tiên chuyển vận kiếm niệm vào trong thân thể.
Cho dù là hắn, thời điểm kiếm niệm còn chưa đến khuỷu tay, cũng đã đau đến mức từ bỏ giãy giụa.
Mà Cố Thanh Tam, không có Tông Sư chi thân, cũng không Sinh Sinh Bất Tức, có lẽ càng chưa từng tiếp nhận khảo nghiệm Tẫn Chiếu Hỏa Chủng biến thái của Tang lão.
Loại tình huống này, trực tiếp cho cực hình cấp cao nhất, hoàn toàn có khả năng tại chỗ ợ ra rắm a!
"Ngọa tào, thật xin lỗi!"
"Ta không biết ngươi yếu như vậy, thật không tiếp nổi ánh mắt của ta..."
Từ Tiểu Thụ lập tức thu thần thông.
Nhưng mà, kiếm niệm sinh ra ở bên trong thân thể Cố Thanh Tam, dĩ nhiên đã không vung đi được.
"Ách ách ách..."
Thân thể Cố Thanh Tam lơ lửng trên không run lên cầm cập, trong miệng còn không ngừng phun ra huyết dịch, răng va vào nhau, giống như trái tim đang bị cưa điện điên cuồng cắt xé.
"Thảo!"
Từ Tiểu Thụ có chút luống cuống, một người tốt như thế, sao nói bại liền bại?
Tình huống còn đến đột nhiên như thế, vậy mà một chút cũng không tiếp nổi?
"Ngươi biến a!"
"Ta đã thu thần thông, ngươi tranh thủ thời gian hóa "Vô" đi!"
Vô dụng.
Cố Thanh Tam phảng phất đã không thể nghe thấy người khác nói chuyện.
Giờ khắc này Từ Tiểu Thụ mới cảm giác được chỗ cường đại chân chính của kiếm niệm.
Cái đồ chơi này chỉ cần xuất ra, liền có thuộc tính bất tử bất diệt, chỉ cần có thân kiếm làm vật dẫn, có kiếm ý cung cấp, nó liền có thể không ngừng tăng cường, tái sinh.
Trùng hợp là, Cố Thanh Tam tu luyện Vô Kiếm Thuật.
Mà Vô Kiếm Thuật, trên bản chất, chính là hóa mình thành một thanh kiếm.
Giờ khắc này, Cố Thanh Tam chính là vật dẫn kiếm niệm.
Về phần kiếm ý...
Mật độ kiếm ý ở trong người con hàng này, so với Từ Tiểu Thụ, chỉ hơn không kém.
Một người là Kiếm Tông thành thục, một tên chỉ mới tăng Tinh Thông Kiếm Thuật lên Tông Sư.
Có thể nói, kiếm niệm vừa thành, mất đi khống chế, trình độ điên cuồng tàn phá bừa bãi ở trong thân thể Cố Thanh Tam, thậm chí còn muốn vượt qua Từ Tiểu Thụ.
"Sưu!"
Một đạo thân ảnh vượt qua, trọng tài lập tức tiếp lấy thân thể Cố Thanh Tam.
Nhưng mà vừa mới đặt tay lên ngực gia hỏa này...
"Xùy!"
Kiếm khí nghiêm nghị trực tiếp xuyên qua tay y, không chỉ trảm thấu, mà còn chém cho đầy máu.
Sắc mặt trong tài đều tái rồi.
"Từ Tiểu Thụ, mau thu tay lại!"
"Ta đã thu tay lại..."
Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt, hắn cũng xông tới, do dự.
Kiếm niệm này hắn có thể "quan" ra, nhưng mỗi lần xem đến cực hạn đều tự biến mất.
Phương pháp thu về, hắn không biết a!
"Thử một chút?"
"Có lẽ nó sẽ nhận ra chủ nhân?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến, nhấn một tay lên ngực Cố Thanh Tam.
"Khanh!"
Một tiếng kiếm minh to rõ.
Sắc Bén cộng thêm Phản Chấn, trực tiếp nhận lấy kiếm khí bành trướng tấn công.
Từ Tiểu Thụ không có bị thương, nhưng kiếm khí phản chấn quay về, kém chút khiến Cố Thanh Tam nổ tung tại chỗ.
"Phốc!"
Môi y trương lên, mảnh vụn nội tạng kèm theo máu, phun thẳng vào mặt trọng tài.
Trọng tài vãi ứt.
Từ Tiểu Thụ im lặng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Tất cả mọi người bên dưới đều kinh hãi.
"Ngọa tào, Từ Tiểu Thụ là ác ma sao, người ta đã như vậy, ngươi mẹ nó còn bổ một đao?"
"Mẹ kiếp, ta tưởng Cố Thanh Tam mạnh như vậy, nhất định có thể kéo Từ Tiểu Thụ xuống đài, không ngờ đến cuối cùng vẫn thất bại, thậm chí..."
"Tên kia sắp Từ Tiểu Thụ chơi hỏng rồi sao?"
"Thật thê thảm, cho y một cái thống khoái đi!"
"Nhận sợ hãi, điểm bị động cộng 1111."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 898."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 232."
"Tránh ra!"
Một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Từ Tiểu Thụ vừa quay đầu lại, là người cầm đầu ba tên kiếm khách, Cố Thanh Nhất.
"Cứu y!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy Cố Thanh Tam không nên chết, "Ta đã tận lực, y là người tốt."
"Nói nhảm."
Sắc mặt Cố Thanh Nhất đen thui.
Ta mẹ nó còn không biết cứu sư đệ của mình?
Cần ngươi đến nói?
"Sao y lại không chuyển sang 'Vô'?"
Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ thối lui, nhìn ôm kiếm khách rốt cuộc lấy ra kiếm của mình, không còn ôm nữa.
Cố Thanh Nhất chỉ cảm thấy mình bị trào phúng.
"Ngươi cảm thấy bộ dạng này của đệ ấy, còn có thể có ý thức?"
Y nghiến răng nghiến lợi.
"Có, ta có thể cảm thụ được, y còn một tia khí tức sinh mệnh."
"Cút!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận