Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 926: Có Gan Ngươi Đừng Ra (1)

Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Hắn thật không thể nào hiểu được, nhiều đại lão như vậy, chiến cuộc cao cấp như vậy.
Vì sao Vũ Linh Tích, hết lần này tới lần khác chọn trúng mình?
"Vì sao. . ."
Vũ Linh Tích bộ dáng huyết thủy đầu lâu, liên tục biến ảo hình dạng.
Y dừng một chút, tựa hồ đang hồi ức, sau đó nói: "Bởi vì ta đã chú ý ngươi rất lâu rồi, từ lúc còn ở trong Bạch Quật."
"Nói thẳng cho ngươi biết vậy."
"Sau khi ngươi cùng Hồng Y tiến vào không gian cổ tịch của Thuyết Thư Nhân, phân thân của ta liền tiến vào Bạch Quật, mở thông đạo để Bạch Y đi vào."
"Bạch Y đi vào, mục đích đương nhiên là tìm kiếm và cứu hộ những người lịch luyện còn sót lại, đồng thời chuyển bọn họ đến nơi an toàn."
"Sau khi hoàn thành, chỉ có mình ta lưu tại Bạch Quật, hóa thành màn mưa."
Suy nghĩ Từ Tiểu Thụ theo âm thanh, nhớ đến màn mưa phía trên cửu thiên Bạch Quật.
Màn mưa chỉ cao một trượng, thế nhưng vĩnh viễn không rơi hết.
Hắn không ngờ được, quân cờ có thể hạ xa như vậy, sâu như thế. . .
Thậm chí, cho đến hiện tại, vẫn không đình chỉ.
Vũ Linh Tích tiếp tục nói: "Kỳ thật nhiệm vụ của ta chính là chú ý đến Thánh Nô, không chỉ Thuyết Thư Nhân, còn phải tìm ra Sầm Kiều Phu, Thánh Nô thủ tọa. . . ừm, cũng chính là Bát Tôn Am."
"Bọn họ quả nhiên tìm được vết nứt dị thứ nguyên thông hướng Hư Không Đảo."
"Những chuyện này, đều nằm trong dự liệu."
Đầu lâu Vũ Linh Tích kéo ra thật dài.
Hai mắt Từ Tiểu Thụ trắng dã, cảm thấy hàm lượng nước trong cơ thể mình sắp bị hút khô.
Đầu lâu kéo theo dòng nước, quấn chặt Từ Tiểu Thụ như ác quỷ.
Từ Tiểu Thụ không có phản kháng.
Đây là huyết thủy từ trong thân thể hắn kéo ra, chỉ cần hắn manh động, vậy chẳng khác gì tự sát.
Vũ Linh Tích kéo dài dòng nước, cuốn lấy thân thể Từ Tiểu Thụ, sau đó dừng lại bên tai, nặng nề nói:
"Ngươi, chính là biến số lớn nhất!"
"Ta có thể nhìn ra tu vi ngươi không đến Tông Sư, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn, ngươi có biết chuyện này đối với người Linh Bộ mà nói, hoang đường đến cỡ nào không?"
"Thủ đoạn của chúng ta chính là quan linh, có thể tìm ra điểm yếu, sau đó thuận thế đánh tan."
(Editor: quan = xem; quan linh, quan kiếm. . .)
"Thế nhưng ở trên người ngươi, ta lại không tìm được một chút sơ hở."
"Thậm chí, ngay cả khí hải thế nào, ta cũng không nhìn thấu được."
"Đây là chuyện không thể nào."
"Trừ phi, một thân tu vi của ngươi, bị Bán Thánh, hoặc là Thánh Đế che đậy."
"Cho nên, đây là điểm đầu tiên khiến ta chú ý đến."
Từ Tiểu Thụ mộng bức.
Những thứ đối phương vừa đề cập đến, đều là công lao của kỹ năng bị động Ẩn Nấp.
Gì mà Bán Thánh, Thánh Đế che đậy. . .
Mặc dù trên người hắn có đồ vật Thánh Nhân chật vật lưu lại, thế nhưng viên bạch châu kia không có tác dụng che giấu tu vi a.
"Điểm thứ hai?"
Từ Tiểu Thụ chất phác đặt câu hỏi.
"Điển thứ hai. . ."
Vũ Linh Tích khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi quá lợi hại, Biến Huyễn Thuật, Tiêu Thất Thuật, Thuấn Di Thuật. . . đều không gì sánh bằng."
"Những thứ nào, sao có thể cùng xuất hiện ở trên người một thiếu niên, ngay cả Tông Sư cũng chưa tới?"
"Nói thật, đối với người trong Linh Bộ, phá giải bí mật trên người ngươi, còn thú vị hơn bắt được Thánh Nô gắp trăm lần!"
"Hơn nữa sự tình càng khiến người kinh hãi xuất hiện. . ."
Trong lời nói Vũ Linh Tích có sợ hãi thán phục: "Ngươi bằng vào những thủ đoạn này, không chỉ đùa bỡn Thủ Dạ trong lòng bàn tay, còn xoay Thuyết Thư Nhân mòng mòng."
"Tại Bạch Quật, ta chỉ là một cái phân thân nho nhỏ, chỉ có thể nghe trộm, không cách nào phán đoán đẳng cấp linh kỹ."
"Nhưng thông qua cường giả đương thời phản hồi, ta mới phát hiện, bí mật trên người ngươi, mới chính là bí mật lớn nhất Linh Bộ cần phải phá giải."
"Bởi vì có nó, ngươi thậm chí có thể dùng tu vi Tiên Thiên, trêu đùa Trảm Đạo, thậm chí Trảm Đạo đỉnh phong!"
"Mạnh cỡ nào?"
Đôi mắt Vũ Linh Tích rực rỡ lấp lóe: "Tiên Thiên trêu đùa Trảm Đạo, Vương Tọa, chẳng lẽ ngươi còn có thể trêu đùa Thái Hư, Bán Thánh?"
"Ngươi biết không, đây chính là bí mật lớn nhất của Luyện Linh Sư, là câu đố cuối cùng Linh Bộ phải giải."
Từ Tiểu Thụ nghe thế trong lòng rỉ máu.
Hắn chưa từng để Vũ Linh Tích ở trong lòng.
Vốn tưởng y chỉ là một người qua đường, chớp mắt sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.
Sau khi sự kiện Bạch Quật kết thúc, ai đi đường nấy, không gặp lại nữa.
Nào ngờ bí mật sâu nhất, bí mật mình vẫn luôn sợ bị người phát hiện nhất, lại bị y khám phá ra.
"Sự tồn tại của ta, chính là câu đố chung cực Linh Bộ muốn nghiên cứu?"
"Linh Bộ, Linh Bộ. . ."
Từ Tiểu Thụ khổ sợ cười lên, hắn hiểu ra.
Linh Bộ, không phải viện nghiên cứu Luyện Linh Thuật lớn nhất đương thời hay sao?
Không phải chuyên môn giải phẫu tìm hiểu dị loại như mình sao?
Giờ khắc này Từ Tiểu Thụ cảm thấy cánh cửa tương lai đang dần đóng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận