Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 166: Vòng Tay

"Ha ha, chỉ đùa một chút."
Thấy hai nữ đồng thời biến sắc, Từ Tiểu Thụ lập tức rụt cổ lại.
Hắn ném tảng đá lên không sau đó tiếp lấy, không ngờ viên đá nhìn như phổ thông này, lại là bảo vật tương đương với vỏ kiếm Hắc Lạc.
Tính cả Sinh Mệnh Linh Ấn trong ngực mình, đây đã là kiện thứ ba.
Bảo vật ở bên trong Thiên Huyền Môn đoán chừng cũng chỉ có mười hai kiện, mình đã lấy một phần tư, thời gian một ngày cuối cùng này, cố gắng một chút nói không chừng sẽ lấy được thêm một kiện.
"Món đồ này xử lý thế nào?"
Từ Tiểu Thụ hỏi:
"Cùng là thuộc tính phong ấn, có thể phong được Hôi Vụ Nhân kia không?"
Mạc Mạt đáp:
"Không phong được, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn thời gian nó thức tỉnh mà thôi, hơn nữa nếu muốn sử dụng, còn cần trải qua quá trình nấu chảy..."
Nàng thở dài, trong Thiên Huyền Môn biết tìm ai nung chảy nó?
Cho dù rời khỏi đây, thuận lợi mang đồ vật ra ngoài, nhưng cũng không thể tìm trưởng lão Linh Cung hỗ trợ được.
Đồ vật trộm cắp, sao có thể tuyên dương?
Cho nên muốn dùng Phong Ấn Thạch ảnh hưởng Hôi Vụ Nhân, cơ bản không có khả năng.
Nàng lấy thứ này ra, kỳ thật là muốn thừa dịp Hôi Vụ Nhân ngủ say, trực tiếp đưa cho Từ Tiểu Thụ.
Nằm ở trong tay mình, tai họa quá lớn.
"Nấu chảy?" Từ Tiểu Thụ ngược lại hơi động, hắn nghĩ tới Tẫn Chiếu Thiên Viêm, "Nấu như thế nào?"
Mạc Mạt lắc đầu nói: "Không làm được, không chỉ cần thủ pháp đặc biệt, mà còn cần hỏa diễm có nhiệt độ cực cao..."
Tiếng nói nàng trì trệ, bỗng nhiên nghĩ đến rừng cây nhỏ, lúc Hôi Vụ Nhân chiến đấu với Từ Tiểu Thụ, bị hắn trong nháy mắt thiêu tẫn.
Tách tách!
Từ Tiểu Thụ duỗi tay ra, Tẫn Chiếu Thiên Viêm đốt cháy hừng hục.
"Khác không dám nói, nhưng muốn nói tới hỏa diễm nhiệt độ cao, Từ Tiểu Thụ ta nhận thứ hai, không có hai người dám nhận thứ nhất!"
Mộc Tử Tịch một cái thăm dò: "Không phải một người sao?"
Ba!
Từ Tiểu Thụ trực tiếp vỗ đầu nàng một cái, tức giận nói: "Ngươi quên mất sư phụ rồi có đúng không!"
Mộc Tử Tịch trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Mạc Mạt nhìn chằm chằm lòng bàn tay Từ Tiểu Thụ rất lâu, rốt cuộc dùng tới linh niệm, quét qua quét lại, mới cảm nhận được khí tức nóng rực.
Con ngươi tuôn ra ý mừng, âm điệu đều cao hơn một chút: "Ngươi thật có thể nấu chảy Phong Ấn Thạch'?"
"Không sai!"
Từ Tiểu Thụ gật đầu, tiếp theo nói:
"Bất quá thủ pháp đặc biệt kia..."
Hắn có chút khó khăn, tư chất mình rất thấp, thật có thể học được?
"Chuyện này không cần lo lắng, ta đến."
Mạc Mạt cười nói: "Chỉ cần ngươi nấu chảy Phong Ấn Thạch, đợi đến thời điểm thành hình, ta đến phong cấm là được."
"Không thành vấn đề."
Từ Tiểu Thụ đại hỉ, có thể phong lúc nào hay lúc đó, hắn sợ ra Thiên Huyền Môn, Hôi Vụ Nhân liền tỉnh, sau đó cường thế đánh tới.
Ngô, ra khỏi Thiên Huyền Môn, có đám người Tang lão tại, con hàng này cũng không dám.
Nhưng vẫn là câu nói kia, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
"Có phương pháp trừ tận gốc hay không, tỉ như kéo nó từ trong thân thể ngươi ra?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Ta cũng muốn..." Ánh mắt Mạc Mạt ảm đạm.
"Ha ha, có thể phong ấn đã rất tốt, từ từ sẽ đến." Từ Tiểu Thụ không ôm hy vọng, làm được đến đâu hay đến đó vật.
"Muốn nấu chảy như thế nào?" Hắn cuộn tảng đá trong tay nói.
"Ngươi dung luyện thành dịch, trước khi nó thành hình, ta đánh thủ pháp phong cấm vào là được." Mạc Mạt đáp.
"Cần ta hỗ trợ không?" Mộc Tử Tịch lần nữa thò đầu vào, nàng phát hiện nếu mình không nói lời nào, hai người kia thật sẽ xem nàng là không khí.
Từ Tiểu Thụ lui về phía sau một bước, lấy ra bồn tắm nhỏ, đặt trên đất, quay đầu lại nghiêm túc gật đầu với tiểu cô nương một cái: "Có!"
"Làm gì?"
Song đuôi ngựa của Mộc Tử Tịch nhếch lên, có loại cảm giác thỏa mãn.
Từ Tiểu Thụ ấn xuống đầu nàng: "Tránh sang một bên đi, đừng quấy rầy ta."
"Nha!"
Tiểu cô nương vô cùng tức giận, phất tay đấm đá.
Đáng tiếc tay Từ Tiểu Thụ dài hơn nàng, hơn nữa có dự đoán trước, tay nhỏ của nàng hoàn toàn không đánh tới người hắn được.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Đừng đùa nữa."
Từ Tiểu Thụ đẩy nàng ra, lập tức dùng bồn tắm nhỏ chắn giữa hai người, trừng mắt nhìn tiểu cô nương, lại cúi đầu chỉ chỉ tảng đá trên tay, ra hiệu mình phải làm việc.
Mộc Tử Tịch phồng má, không biết đang thì thầm cái gì, Từ Tiểu Thụ chỉ thấy cột tin tức liên tục nhảy lên, rất là thú vị.
"Bắt đầu?" Hắn nhìn về phía Mạc Mạt, Mạc Mạt gật đầu.
Tiểu hỏa cầu trong nháy mắt thành hình, hư diễm thiêu đốt ở dưới đỉnh, Từ Tiểu Thụ đặt Phong Ấn Thạch vào trong đỉnh.
"Không đủ." Mạc Mạt nhìn nhiệt độ hỏa diễm, lên tiếng nói.
Đúng rồi, tảng đá kia không phải dược liệu, không có yếu ớt như vậy... Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, lập tức đem thu hồi hư diễm, nhiệt độ trong nháy mắt tăng cao.
Tách tách tách!
Bồn tắm nhỏ màu trắng trong nháy mắt bị đốt hồng, không gian bên trên lập tức vặn vẹo, nhưng Phong Ấn Thạch không có dấu hiệu bị nóng chảy.
"Ồ, được đó!"
Từ Tiểu Thụ cong ngón búng ra, lại một viên hỏa chủng bay xuống dưới đỉnh, tảng đá bắt đầu rung động.
Hưu!
Lại thêm một viên.
Lần này Phong Ấn Thạch không chống nổi, trực tiếp ken két bị sấy khô nứt.
Mạc Mạt kinh ngạc nhìn lấy, nàng không ngờ quá trình nấu chảy lại có thể tùy ý như vậy, lúc này mới bao lâu, vậy mà đã có thể đốt nứt Phong Ấn Thạch ra?
Lại nhìn bộ dáng Từ Tiểu Thụ một chút, một mặt phong khinh vân đạm, hiển nhiên đây không phải cực hạn của hắn.
"Hắn đã mạnh lên..."
Trong đầu thầm than một tiếng, Mạc Mạt biết, nếu không có Hôi Vụ Nhân tồn tại, mình sẽ bị bỏ lại rất xa, thậm chí không thể theo kịp bước chân của hắn.
Không!
Nếu như không có Hôi Vụ Nhân, mình thậm chí còn không vào được Linh Cung, nói gì đến chuyện quen biết Từ Tiểu Thụ?
Mộc Tử Tịch ở bên cạnh thấy Mạc Mạt nhìn Từ Tiểu Thụ đắm đuối, sắc mặt dần dần cổ quái.
Không thể nào...
"Khụ khụ!"
Tay nhỏ che miệng, nhẹ ho khan vài tiếng.
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu nhìn lại: "Cuống họng đau nhức?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ sững sờ, tiểu cô nương này sao chuyện gì cũng có thể nguyền rủa, mình quan tâm cũng không được?
Chẳng lẽ ngươi chính là Ju-On trong truyền thuyết?
Mạc Mạt nghe thấy tiếng ho nhẹ liền hồi thần lại, ánh mắt phiêu hốt nhìn tới Phong Ấn Thạch.
"Nhiệt độ giảm xuống, vận chuyển linh nguyên, nó sắp hoá lỏng."
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ lên tiếng, vô cùng trôi chảy thao túng quá trình nấu chảy.
Thứ này dễ hơn luyện đan không ít, không cần phải cân nhắc dược tính dung hợp, càng không có phương pháp thành đan, đơn giản giống như hầm xương vậy.
Đáng tiếc không phải xương thịt thăn, nếu không Từ Tiểu Thụ thật muốn cho thêm chút gia vị.
Rất nhanh, tảng đá vỡ ra, hóa thành chất lỏng màu trắng.
Ngón tay Mạc Mạt bay múa, trong nháy mắt bóp ra mấy đạo ấn quyết, đánh vào thạch dịch ở trong.
"Nhanh, tạo hình!" Giọng nói của nàng có hơi vội vàng.
Từ Tiểu Thụ sững sờ: "Hình gì?"
Mạc Mạt nhìn về phía cánh tay phải của mình, dùng thể tích khối Phong Ấn Thạch này, muốn tạo thành thứ to lớn là không thể nào.
"Vòng tay!"
"Hả?" Lời vừa nói ra, Mộc Tử Tịch lập tức trừng to mắt, không thể tin nhìn về phía nàng.
Mạc Mạt vừa mới dứt lời, liền phát hiện không đúng, để Từ Tiểu Thụ đúc vòng tay cho mình?
Đây chẳng phải là...
Mặt ửng đỏ, liếc về phía Mộc Tử Tịch, nói: "Không phải ý kia."
Mộc Tử Tịch tựa như vô tội chớp mắt một cái: "Ý nào?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Tiểu cô nương không quan trọng khoát tay áo.
Mạc Mạt thở dài một hơi.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ ngây người, nhất thời không biết đầu nguyền rủa này là ai phát ra, nhưng một giây sau hắn liền hiểu.
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 1."
Nha, tiểu nha đầu còn biết giả vờ.
"Nghĩ gì thế?"
Hắn tức giận nhìn Mộc Tử Tịch một chút, "Hòn đá chỉ lớn như thế, không làm vòng tay thì có thể làm gì?"
"Ta cũng đâu nói gì!" Mộc Tử Tịch chống nạnh, miệng nhỏ vểnh lên.
Ta đã không nói gì, ngươi còn hung ta?
"Nhận mạnh miệng, điểm bị động cộng 1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
"Ha ha." Từ Tiểu Thụ ha ha cười trừ, ngươi không nói gì, nhưng đừng nghĩ rằng ta không biết.
Còn ghi nhớ?
Đây cũng không phải lần đầu tiên đi, có bản lĩnh ngươi giao quyển sách nhỏ ra!
"Nhân tiểu quỷ đại!" Từ Tiểu Thụ cười mắng một tiếng.
Mộc Tử Tịch cúi đầu, phát hiện mình vậy mà bất lực phản bác.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận