Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1871: Tâm Kiếm Thuật? Ma Kiếm Thuật! (1)

"Đại. . . sư huynh."
Trên bầu trời đêm, hai đạo thân ảnh một già một trẻ đạp không bay đến, Từ Tiểu Thụ lên tiếng đầu tiên.
Hắn vốn muốn gọi thẳng "Đại thúc" gống như trước kia, thế nhưng nghĩ lại, Đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành đã lộ ra thân phận, y là đệ tử duy nhất của Bát Tôn Am.
Mà mình lại từ chỗ Bát Tôn Am học được Thập Đoạn Kiếm Chỉ, cũng xem như nửa tên đệ tử, cộng thêm giao tình giữa Bát Tôn Am cùng Tang lão. . .
Mặc kệ giống như kiếm tu tại Tham Nguyệt Tiên Thành, xưng hô Tiếu Không Động là "Đại sư huynh", hay trực tiếp xưng hô "Đại sư huynh" theo nghĩa đen, đều hợp tình hợp lý hơn "Đại thúc".
Đương nhiên, làm như thế sẽ khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp, có lợi cho việc giữ chân đại bảo tiêu.
"Các ngươi tới rồi. . ."
"Gặp qua Tị Nhân tiên sinh."
Tiếu Không Động nhìn hai đạo thân ảnh phân tán trên trường nhai một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Từ Tiểu Thụ cùng Mai Tị Nhân, trước tiên gật đầu chào hỏi Tị Nhân tiên sinh, sau mới nhìn tới Từ Tiểu Thụ, trong mắt có thêm một chút ý cười.
"Ngươi gọi ta một tiếng "Đại sư huynh", là bởi vì Tham Nguyệt Tiên Thành, hay là vì lão sư?"
"Cả hai đều có, nhưng phần lớn là vì bản thân đại sư huynh ngươi. . . đương nhiên, không tính những lời này, gọi như vậy tốt hơn "đại thúc" lạ lẫm rất nhiều, không phải sao?" Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhếch lên, kỳ thật trong lòng thiên hướng Tiếu Không Động nói vế sau nhiều hơn, nhưng đẹp mông lung khẳng định hơn xa đẹp chân thực, có một số việc, không nói ra mới là tốt nhất.
Tiếu Không Động nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ một phen, tình cảm sâu trong mắt có chút phức tạp.
Có chút tiếc nuối vì mình đã không còn là đệ tử "duy nhất" được lão sư tán thành, đồng thời cũng có chút vui vẻ vì tìm được "sư đệ" nhiều năm thất lạc.
Nhưng không thể nghi ngờ, Từ Tiểu Thụ hô lên một tiếng "Đại sư huynh", hắn rất được lợi.
"Xem như ngươi có lương tâm, không uổng công ta giúp ngươi nhiều lần như vậy. . ."
Tiếu Không Động thốt ra một câu, thu liễm suy nghĩ phát tán, liếc mắt nhìn khuôn mặt Tị Nhân tiên sinh không có nửa điểm cảm xúc, lông mày khẽ động nhìn hướng Từ Tiểu Thụ, hỏi: "Tâm Kiếm Thuật, tu luyện thất bại?"
Từ lúc Từ Tiểu Thụ nhập định, đến khi y giữ chân hai đại Thái Hư, tổng cộng không đến nửa canh giờ. . .
Nghiêm ngặt mà nói, ba khắc (45 phút)!
Tiếu Không Động tính toán tỉ mỉ, cho dù y có hành động, cũng một mực tính toán thời gian.
Trong vòng ba khắc ngắn ngủi này, Từ Tiểu Thụ còn bị tẩu hỏa nhập ma một lần.
Nếu nói hắn khôi phục thanh tỉnh, không phải bởi vì Tị Nhân tiên sinh can thiệp, mà toàn bộ dựa vào bản thân, thậm chí còn tu thành Tâm Kiếm Thuật, Tiếu Không Động vạn lần không tin.
Ngũ vực không tồn tại loại người thiên tư trác tuyệt như vậy!
Ba khắc đồng hồ, đây thậm chí còn nhanh hơn cả lão sư, kỷ lục của lão sư là nửa canh giờ!
Đây là còn chưa nói đến lưu phái Từ Tiểu Thụ tu luyện, là lưu phái Tị Nhân tiên sinh sáng tạo, độ khó tu tập Tâm Kiếm Thuật, thẳng tắp tăng cao!
"Thành công." Từ Tiểu Thụ mỉm cười.
"Thành công cũng không cần nhụt chí, dù sao đây là lần đầu tiên, ngươi nên tham khảo Tị Nhân tiên sinh, đừng học theo ta cùng lão sư, dù sao lưu phái khác biệt, kỷ lục của Tị Nhân tiên sinh là bảy ngày, ta cảm thấy ngươi có tư chất phá vỡ. . ." Tiếu Không Động không chút nghĩ ngợi nói lời an ủi, kết quả nói được một nửa liền cấp tốc phanh lại.
"Ngươi nói cái gì, thành công?" Y trừng to mắt, thần sắc tràn ngập không dám tin, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, phát hiện khóe miệng Tị Nhân tiên sinh đã không nhịn được, bắt đầu nhếch lên.
"Ừm." Từ Tiểu Thụ không lộ vẻ gì, gật đầu.
"Chúc mừng, chúc mừng. . ."
Tiếu Không Động vô thức khen hai câu, cưỡng ép ổn định suy nghĩ, không thể tin được hỏi: "Ngươi tu thành Tâm Kiếm Thuật? Chuyện này quả thật nên chúc mừng, tốc độ này rất nhanh, có hơi nhanh. . . ừm, huống chi ngươi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma bước ra, quả thật nên chúc mừng. . .
Trọn vẹn lặp lại hai lần "Nên chúc mừng", nghĩ đến mình thân là "Đại sư huynh", ở trước mặt Từ Tiểu Thụ phải duy trì một chút uy nghiêm "Huynh trưởng vi phụ".
Tiếu Không Động nghiêm mặt, thu liễm toàn bộ tán thưởng, dùng giọng điệu người cũ giáo huấn người mới, khuyên nhủ nói:
"Nhưng cũng không thể cao hứng quá sớm, ngươi nên biết, bảy ngày, Tị Nhân tiên sinh không chỉ tu thành Tâm Kiếm Thuật, mà còn ngộ ra được Mục Hạ Thần Phật hình thái hỗn độn."
"Mặc dù ngươi dùng không đến nửa canh giờ lĩnh ngộ Tâm Kiếm Thuật, nhưng có lẽ qua hai tuần, ba tuần, cũng không tìm được Mục Hạ Thần Phật. . . ừm, hình thái hỗn độn thuộc về ngươi."
Tiếu Không Động nói đến đây, gật đầu thật mạnh, tựa hồ muốn bù đắp cho tâm linh tổn thương.
"Ta đã tìm được." Từ Tiểu Thụ không chút biến sắc, lần nữa mở miệng.
"Tìm được không sao, chậm rãi tìm là được. . . ồ? Ể? Hả?" Tiếu Không Động lần nữa vô thức an ủi một câu, sau đó cả người ngốc trệ.
Y một lần nữa chuyển mắt nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, phát hiện lão nhân gia ông ta mỉm cười dao động quạt giấy, trên mặt quạt giấy có mấy chữ to rồng bay phượng múa, dưới ánh trăng chiếu rọi, vô cùng chướng mắt:
"Ngươi có phải ngốc hay không?"
Sắc mặt Tiếu Không Động lúc trắng lúc xanh, rốt cuộc ý thức được trong lúc mình rời đi, trong lúc Tị Nhân tiên sinh nhìn soi mói, trên người Từ Tiểu Thụ đã phát sinh sự tình đáng sợ gì!
"Ngươi tu thành Mục Hạ Thần Phật, hình thái hỗn độn?" Y nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, âm thanh nhấn mạnh, "Ba khắc đồng hồ?!"
Từ Tiểu Thụ một lần nữa gật đầu, lúc này hắn không có kiềm chế tâm tình mình, nụ cười tươi nở rộ trên mặt: "Ta cũng không biết đây có tính là hình thái hỗn độn hay không, chuyện này phải hỏi lão sư."
Lão sư. . . phản ứng đầu tiên của Tiếu Không Động là "lão sư là ai", ngay sau đó liền ý thức được, Từ Tiểu Thụ có thiên tư như thế, Tị Nhân tiên sinh không có khả năng không thu đồ tại chỗ.
Khốn kiếp, ta đã bỏ qua cái gì!
Giờ khắc này Tiếu Không Động chỉ muốn hung hăng đâm hai tên Thái Hư kia một kiếm, bù đắp chuyện mình bị dính kế "Điệu hổ ly sơn", bỏ lỡ cơ hội chứng kiến lịch sử ghi chép bị phá vỡ.
Nhưng rất nhanh, khi ánh mắt y chuyển tới chỗ Tị Nhân tiên sinh, đồng thời chú ý đến trọng điểm trong lời nói của Từ Tiểu Thụ.
"Không biết đây có tính là hình thái hỗn độn hay không. . ."
Nỉ non lặp lại, Tiếu Không Động hơi sững sờ nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, trong giọng nói đã có thêm một chút kinh dị:
"Tị Nhân tiên sinh, ngài đừng nói với ta, Từ Tiểu Thụ nhảy qua hình thái hỗn độn, trực tiếp quan tưởng ra Mục Hạ Thần Phật hoàn toàn thể? ? ?"
Lúc đầu Tiếu Không Động tưởng rằng Từ Tiểu Thụ quan tưởng ra Mục Hạ Thần Phật sơ khai, ngay cả "Hình thái hỗn độn" cũng không bằng.
Thế nhưng sau đó nghĩ lại, nhìn thái độ của tiểu tử kia, rõ ràng là muốn cho mình một cái kinh hãi, nếu như thế, suy đoán của mình rất có khả năng là thật.
Chỉ là. . . chuyện này cũng quá kinh khủng đi!
Mai Tị Nhân khép quạt giấy lại, trong đầu lóe lên hình ảnh mình ở bên trong thế giới tinh thần Từ Tiểu Thụ lúc hắn bị tẩu hỏa nhập ma, ngoại trừ ý tưởng Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh ra, nơi đó vẫn là một mảnh thế giới nguyên thủy hỗn độn, tràn ngập tai nạn tận thế, vô tận ma khí tràn lan.
"Lão hủ, cũng không rõ lắm. . ." Ông ta do dự, cuối cùng chỉ có thể cấp ra đáp án lập lờ nước đôi.
Nếu nói Từ Tiểu Thụ tu ra được Mục Hạ Thần Phật hoàn toàn thể, thế nhưng ngoại trừ ý tưởng Kiếm Thần, thế giới tinh thần của hắn quả thật loạn đến rối tinh rối mù.
Nếu nói Mục Hạ Thần Phật của Từ Tiểu Thụ vẫn chưa thành hình, hắn quan tưởng ra được "ý tưởng" Kiếm Thần, ngay cả mình trong lúc không kịp đề phòng cũng bị trúng chiêu, kém chút mê thất ở trong đó.
Đây rốt cuộc là hoàn toàn thành hình, hay là hình thái hỗn độn?
Mai Tị Nhân nhất thời không nghĩ ra.
Nếu như là vế trước còn tốt.
Nếu thật là vế sau. . .
Hầu kết Mai Tị Nhân bất giác nhấp nhô, lần đầu tiên phát hiện nhận biết của mình có hạn, tựa hồ hết thảy quy chuẩn, đặt ở trên người Từ Tiểu Thụ, đều biến thành không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận