Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1556: Hai Tên Vương Siêu? (2)

Đã Mộ Dung Ảnh đuổi theo chỗ dị thường duy nhất, hẳn nơi này sẽ không có biến hóa gì lớn.
Tha Yêu Yêu thấy số lượng chấp pháp quan xung quanh càng lúc càng nhiều, liền sờ máy truyền tin tác chiến trên vành tai, ra lệnh chấp pháp quan không cần tiếp tục chạy đến.
Nơi đây đã đủ nhân thủ.
"Dựa theo lời Thủ Dạ nói, Diệp Tiểu Thiên có thể tạm thời đuổi theo, nhưng Hoàng Tuyền cùng Bát Tôn Am mới là quan trọng nhất, dù sao Bát Tôn Am khả năng cao là do Từ Tiểu Thụ giả trang.
"Cho dù Thủ Dạ đoán sai, Bát Tôn Am không phải Từ Tiểu Thụ giả trang, như vậy hành tung của hai người kia. . . sẽ càng quan trọng hơn!
"Một tên Diêm Vương lão đại, một tên Thánh Nô thủ tọa. . . "
Tha Yêu Yêu tập trung tinh thần, linh niệm phóng đại, trải rộng, muốn tìm kiếm ba động dị thường bên trong Vân Lôn Sơn Mạch.
Nhưng linh niệm vừa tản ra, toàn bộ người nhập cư trái phép đều có thể dự cảm đến, ẩn nấp tốt bản thân.
Cuối cùng nàng tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Tha Yêu Yêu nhịn không được âm thầm mắng to, nhưng chuyện này không thể tránh nàng được, nếu tung tích Diêm Vương, Thánh Nô dễ tìm đến như vậy, bọn chúng đã không phải là đại thế lực hắc ám.
"Tản ra bốn phía!"
"Cho dù đào sâu ba tấc đất, cũng không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào!"
Tha Yêu Yêu chỉ có thể sử dụng phương pháp tìm người nguyên thủy nhất.
Chấp pháp quan Trảm Đạo, Vương Tọa ứng thanh mà động, cả đám tứ tán bay đi, vội vàng chấp hành mệnh lệnh.
Lúc này, bên trong một khu rừng gần đó, xuất hiện một trận rối loạn nhỏ.
"Phát sinh chuyện gì?" Tha Yêu Yêu nhịn không được đưa mắt nhìn tới.
Chỉ thấy rừng rậm cách đó không xa xuất hiện tên nam tử bẩn thỉu, trên mặt bị bùn đất che lấp, không thể nhìn rõ diện mạo vốn có, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, thập phần biến thái.
Lúc này đang bị chấp pháp quan vừa đào sâu ba tấc đất bắt lại.
"Tha Kiếm Tiên!"
Chu Mật Nhi tiểu đội Mộ Dung Ảnh vội vàng chạy tới, phi hành không ổn định, thân thể lảo đảo một cái, thần sắc thập phần bối rối: "Tha Kiếm Tiên, có, có biến. . . "
Tha Yêu Yêu đều nhìn ở trong mắt, thần sắc băng lạnh.
Chu Mật Nhi là Vương Tọa Đạo cảnh, là chuyện gì mới có thể khiến nàng thất thố đến như vậy?
Sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong linh hồn, Tha Yêu Yêu cách xa xa, đều có thể cảm nhận được.
"Nói." Nàng đạm mạc lên tiếng.
Chu Mật Nhi ấp úng, sắc mặt trắng bệch, khom người nói: "Bẩm Tha Kiếm Tiên, chúng ta tại phụ cận tìm được một người, nhưng không phải địch nhân, mà là, là người của chúng ta. . . "
Tha Yêu Yêu kinh ngạc: "Chấp pháp quan?"
"Vâng. . . " Chu Mật Nhi giống như gặp quỷ, lúc này còn có chút hoảng sợ, đứt quãng nói: "Y không chỉ là chấp pháp quan, mà còn trực thuộc tiểu đội chúng ta, thuộc hạ dưới trướng đội trưởng Mộ Dung Ảnh. . . "
Tha Yêu Yêu biết Mộ Dung Ảnh.
Vị đội trưởng Trảm Đạo kia, giờ phút này đang dẫn theo đội viên truy tung vết tích Diệp Tiểu Thiên để lại.
"Cho nên?" Tha Yêu Yêu vận dụng linh niệm trấn an Chu Mật Nhi, không có lên tiếng quát lớn.
Chu Mật Nhi cảm nhận được lực lượng Thái Hư, cảm xúc dần khôi phục, nhưng vẫn có chút kinh dị.
Nàng đưa tay chỉ đến tên nam tử bẩn thỉu đang kẹp chặt chân, một tay che hạ thể một tay che ngực, nói: "Hắn, hắn tên Vương Siêu. . . "
"Vương Siêu?" Tha Yêu Yêu có hơi buồn bực, "Có vấn đề gì không?"
"Có!" Toàn thân Chu Mật Nhi nổi da gà, giống như vừa trải qua thời khắc kinh dị, nàng ngón tay nhất chuyển, chỉ hướng vết nứt không gian phía sau Tha Yêu Yêu, lên tiếng nói:
"Trước khi Tha Kiếm Tiên ngài tới, đội trưởng Mộ Dung Ảnh dẫn theo một tên đội viên tiến vào vết nứt không gian. . .
"Hắn, hắn cũng tên Vương Siêu!"
Tha Yêu Yêu nhất thời ngơ ngẩn.
Mấy đại hộ vệ Trảm Đạo còn chưa đi xa, bao gồm Thủ Dạ, Uông Đại Chùy, cũng ngây ngốc không thôi.
Sau đó thần sắc cả đám giống như vừa gặp quỷ, đồng loạt dịch chuyển khỏi vết nứt không gian, cách xa tận một trượng!
"Ngươi đang nói đùa?" Uông Đại Chùy trừng to mắt, nhìn thẳng về phía Chu Mật Nhi, "Ngươi hù chết lão tử!"
"Ta không có nói đùa. . . " Chu Mật Nhi vô cùng ủy khuất, nói ra:
"Chúng ta đã nghiệm chứng tên Vương Siêu vừa mới đào được kia, chi tiết, ngôn ngữ, hành vi các loại, đều không có vấn đề.
"Nhưng, nhưng tên Vương Siêu đi theo đội trưởng Mộ Dung Ảnh, cũng, cũng rất bình thường.
"Hắn. . . hắn bình thường đến mức một đường đồng hành với đội trưởng phát hiện Diêm Vương, Thánh Nô, sau đó cùng giao lưu, cùng hành động, cùng rời đi. . .
"Thời gian dài như vậy, đội trưởng cùng chúng ta đều không có phát hiện tên Vương Siêu kia có vấn đề!"
Tê!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Hai tên Vương Siêu?
Chuyện này quá kinh dị!
Tên Vương Siêu vừa đào được là thật, đã nghiệm chứng thân phận, vậy tên Vương Siêu mà Mộ Dung Ảnh dẫn theo, lại là thứ quỷ gì?
Lúc này Thủ Dạ cũng cảm thấy sau lưng có hơi lạnh.
Ông ta đánh với Quỷ Thú nửa đời người, mặc dù Quỷ Thú có chữ "Quỷ", nhưng phần lớn đều thiếu mấy sợi dây thần kinh, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, căn bản không đủ gây sợ.
Hiện tại xuất hiện "Hai tên Vương Siêu", so với Quỷ Thú càng giống quỷ, mặc kệ tu vi cảnh giới, quá trình xuất hiện, đều khiến người ta cảm thấy kinh dị không thôi.
"Chờ chút. . .
"Quỷ? Vương Siêu thứ hai?"
Tư duy Thủ Dạ đột nhiên cứng đờ, sau đó trở về một điểm nào đó.
Chuyện này, tựa hồ giống như những gì vừa rồi mình dự đoán đi?
Bất quá người hiềm nghi chuyển từ Đệ Bát Kiếm Tiên, sang Vương Siêu không chút thu hút, khiến người ta nhất thời không kịp phản ứng. . .
Thủ Dạ chuyển mắt nhìn về phía Tha Yêu Yêu, phát hiện Tha Kiếm Tiên lúc này đồng dạng nhìn tới chỗ mình.
Hai người dừng nửa hơi, sau đó trăm miệng một lời:
"Từ Tiểu Thụ!"
. . .
"Ô ~"
Tiếng gió thê lương như quỷ khóc sói gào, từ trong vách núi trằn trọc truyền đến vân tiêu.
Mây mù lượn lờ, Diệp Tiểu Thiên đứng trên đoạn nhai, cảm giác mình đang ở phía trên biển mây.
(Dịch: đoạn nhai = sườn đồi/ vách núi)
Mặc dù toàn thân đẫm máu, nhưng hắn chẳng hề để ý, chỉ rung động nhìn thế giới bên dưới biển mây.
Thông qua đoạn nhai, có thể nhìn ra nơi này trước kia là một ngọn núi cao vút trong mây, nhưng hiện tại, đại sơn giống như vị Tiên Nhân dùng cự kiếm, từ giữa chém thành hai nửa.
Lực lượng tiết ra ngoài oanh nát hai bên vách núi.
Đại sơn bị chém đôi, phía trên có mây mù vô biên chảy xuống, bên dưới có vô tận nước biển dâng lên, khiến người nhìn mà phát khiếp.
"Vân Lôn Sơn Mạch, còn có một ngọn núi như vậy?
"Đồng thời, kiếm ý lưu trên vách núi, không giống viễn cổ lưu lại, mà giống như vừa mới xuất hiện không lâu. . . "
Diệp Tiểu Thiên cảm khái, vuốt vuốt đá vụn trong tay, một bên dùng đan dược trị thương Tang lão cho mình, một bên phát tán suy nghĩ.
Có thể bổ đôi đại sơn lớn như vậy, hắn lập tức nghĩ đến một người. . .
Đệ Bát Kiếm Tiên!
Diệp Tiểu Thiên nghe phong phanh, thời điểm vương thành dạ chiến, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Lôn Sơn Mạch đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, đạo thân ảnh kia bày ra một tôn đại phật, đại phật cầm kiếm, kiếm quang diệu dạ, kéo toàn bộ nhân thủ Thánh Thần Điện trở về trấn thủ Vân Lôn Sơn Mạch, sau đó ở trên không vương thành, triệu hoán ra Thiên Không Thành ẩn chứa "Phong thánh đạo cơ"!
"Nơi này, chính là hiện trường?"
Diệp Tiểu Thiên nhớ lại tin tức sau khi vương thành dạ chiến kết thúc, dân chúng phụ cận Vân Lôn Sơn Mạch lưu truyền, lại nhìn về phía vết kiếm kinh người trước mặt, có chút động dung.
Bát Tôn Am không hiểu ra sao cứu mình một mạng, mình lại không hiểu ra sao đi tới chơi từng xuất hiện Đại Phật Trảm. . .
Trùng hợp?
Hay là duyên phận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận