Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2627: Bát Nguyệt

Chương 2627: Bát NguyệtChương 2627: Bát Nguyệt
"Bát Nguyệt muội!"
Thời điểm chạy tới thác nước Thanh Nguyên Sơn, mấy người lão gia tử đều tại.
Tào Nhị Trụ rất vui vẻ.
Có đôi khi hắn lên núi chạy tới đây, lại không tìm được mấy người lão gia tử, bởi vì bọn họ thường xuyên vân du tứ phương.
Tào Nhị Trụ từng nói với bọn họ mang mình theo, hắn đương nhiên lại mang tính lựa chọn “quên” lão cha.
Nhưng mấy người lão gia tử tựa hồ nhìn ra mình còn có cha già cân chăm sóc, cho nên không lần nào chịu dẫn hắn theo.
“Tào Nhị Trụ."
Một đạo âm thanh khàn khàn khô khốc truyền đến.
Bát Nguyệt muội đang ngồi cạnh bàn, không biết đang viết cái gì, là Hùng Bạch Quân phía sau nàng mở miệng.
Hùng Bạch Quân là một con gấu trắng, Bát Nguyệt đặt tên, hình thể còn cao hơn Tào Nhị Trụ, vô cùng tráng kiện, bình thường cầm kiếm thay Bát Nguyệt, là bằng hữu của nàng.
Đương nhiên, Hùng Bạch Quân cũng biết kiếm thuật.
Bên cạnh lão gia tử, bất kể có phải là người hay không, tựa hồ đều biết kiếm thuật?
Năm đó sáu tuổi, thời điểm nhìn thấy bạch hùng miệng nói tiếng người, Tào Nhị Trụ thèm chảy nước miếng tận nửa này. Kết quả, hắn kém chút bị một kiếm chém bay đầu, sau này không dám ngấp nghé tay gấu của Hùng Bạch Quân.
"Tào Nhị Trụ, ngươi đến rồi?"
Bạch y thiếu nữ Bát Nguyệt ngồi cạnh bàn buông giấy bút xuống, ngẩng đầu lên, uyển chuyển cười cười.
Nàng có một khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn không tì vết, ánh mắt trong suốt linh hoạt kỳ ảo, hiện tại đã trổ mã, biến thành đại cô nương yểu điệu.
Mỗi lần Tào Nhị Trụ nhìn nàng, đều sẽ nhớ tới muội muội nhiều năm không gặp của mình.
Hắn luôn cảm thấy Bát Nguyệt hẳn là tiên nữ trên trời, đương nhiên hắn cũng biết, hết thảy chỉ là ảo giác.
"Hưu!”
Thời điểm Bát Nguyệt muội mỉm cười nhìn tới, thác nước phía sau nàng đột nhiên phá vỡ ầm vang.
Từng đạo thủy kiếm lao thẳng đến, ẩn chứa Triệt Thần Niệm màu trắng bạc, điểm phá hư không, muốn xuyên thủng đầu hắn.
"Oanhl"
Tào Nhị Trụ đưa tay chặn lại.
Phạt Thần Hình Kiếp kịp thời mở ra, mới thành công ngăn chặn "Kiếm Niệm” Triệt Thân Niệm công kích.
Nhưng kiếm thuật ẩn chứa "Điểm Đạo”, thứ kia hắn lĩnh hội hồi lâu vẫn chưa ngộ ra, đẩy hắn lui lại nửa bước.
"Ngươi đừng chọc tal"
"Hiện tại ta đã đột phá, không muốn động thủ với ngươi, bằng không ngươi đánh không lại!"
Tào Nhị Trụ thở phì phò, tâm tình vui vẻ khi gặp lại hảo hữu lập tức mất sạch sành sanh.
"Hì hì.. “
Bạch y thiếu nữ che miệng cười, tiếng cười thanh thúy như chuông gió, nàng án lấy cái bàn đứng dậy, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
"Tiểu Bạch, đánh hắn!"
Tay áo nhỏ vung lên, Hùng Bạch Quân rống to một tiếng.
Thời điểm lăng không vọt tới, nó rút ra tử sắc cự kiếm trên người, bổ xuống một kiếm.
Không trung sau lưng nó ngưng tụ vạn thanh hư không tiểu kiếm.
Phía dưới tử sắc cự kiếm, ngưng tụ kiếm ảnh màu xanh.
Nó mang theo thế mà đến, thời điểm dòng chảy thác nước rơi xuống, phi thủy chi kiếm cũng theo đó hóa thành màu xanh, hóa thành kiếm giới lướt thẳng tới.
Tào Nhị Trụ buông hành lý trên lưng xuống.
Hắn không phải đang nói đùa, trước kia đánh Hùng Bạch Quân, hắn cần dùng ba phần lực Phạt Thần Hình Kiếp.
Hiện tại. . .
"Phát"
Dưới chân Tào Nhị Trụ xoáy mở, Lôi Chi Áo Nghĩa Trận Đồ xuất hiện.
Hắn vừa quát một tiếng, thiên khung liền rách tả tơi, lôi âm cuồn cuộn, hóa thành tử sắc điện hải. "Oanhl"
Hùng Bạch Quân bay ngược ra, lông trắng toàn thân bị lôi điện đốt cháy đen, rơi xuống mặt đất run rẩy.
"Ngươi... .
Bát Nguyệt thấy một màn này, thần sắc ngơ ngác nhìn Áo Nghĩa Trận Đồ dưới chân Tào Nhị Trụ.
Dưới thác nước, bạch y lão giả ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, thác nước chia đôi, sương mù không nhiễm, lúc này chợt mở mắt ra.
"Lôi Chi Áo Nghĩa, ngươi luyện thành rồi?"
Lão giả từ dưới thác nước đứng lên, bạch y, lông mày trắng, râu trắng, tiên phong đạo cốt.
"Gia gia, Nhị Trụ khi dễ tiểu Bạch!"
Bát Nguyệt như chim tước nhẹ nhàng bay tới, nắm lấy cánh tay lão gia tử bắt đầu lắc lư, còn xoa xoa nước mắt không tồn tại:
"Ô ô ô, tiểu Bạch bị hắn đánh chết."
"Hắn vừa tu thành Áo Nghĩa, liền đến muốn ăn tay gấu, hắn nhớ thương tay gấu hai mươi năm!"
"Chúng ta không nên trở về báo cho hắn biết, hắn chính là Bạch Nhãn Lang!"
"Ngươi. . " Tào Nhị Trụ tức giận đến phát run, chỉ vào cô nàng kia, cái gì mà tiên nữ, rõ ràng là ma nữ,;"Ngươi nói bậy!"
Bạch y lão giả đương nhiên biết rõ chân tướng, thế là vung tay hất tiểu ma nữ sang một bên, sau đó từ dưới thác nước nhảy ra.
"Lão gia tử." Tào Nhị Trụ vội vàng cúi đầu, dùng cổ kiếm lễ. "Lôi Chi Áo Nghĩa, cha ngươi hẳn đã dặn không được để người ngoài nhìn thấy." Lão giả ngắm nghía Áo Nghĩa Trận Đồ, vuốt râu cười.
Tào Nhị Trụ ngu ngơ vò đầu: "Các ngươi không phải người ngoài."
Thiếu nữ Bát Nguyệt cũng đi tới, ôm ngực nhíu mày liễu, giãm lên Áo Nghĩa Trận Đồ hiếu kỳ đánh giá, vừa nhìn vừa nói thầm:
"Tử sắc Áo Nghĩa Trận Đồ, đẹp mắt hơn cảnh giới thứ hai nhiều!"
"Xem như Nhị Trụ ngươi còn có chút lương tâm, không uổng công lão gia tử dạy ngươi nhiều năm như vậy, chịu mở trận đồ cho ta nhìn."
"Chỉ tiếc thiên phú quá kém! Linh kiếm chi đạo ký thác trên ngươi ngươi, hoàn toàn không thấy được nửa điểm hy vọng! Gia gia ngài nói đúng không? Vẫn phải đi tìm Từ Tiểu Thụ... "
Tào Nhị Trụ hổ thẹn: "Lão cha cũng nói thiên phú ta quá kém."
Bát Nguyệt "Rắc" một cái, giống như hóa đá.
Nàng ngước mắt nhìn tên ngốc trước mặt, không nói gì, chỉ trợn trắng mắt quay đầu, đăng đăng chạy chậm kiểm tra thương thế tiểu Bạch.
"Thu lại đi, sau này đừng tùy tiện mở ra Áo Nghĩa Trận Đồ, thứ này sẽ mang đến họa sát thân." Bạch y lão giả xem xong nói.
"Nha." Tào Nhị Trụ vội vàng thu hồi trận đồ, sau đó hỏi một chút,'Bát Nguyệt muội vừa rồi có nói, các ngài muốn tới báo cho ta chuyện gì?"
"Chúng ta muốn rời đi." Bạch y lão giả mỉm cười.
"Hả?" Tào Nhị Trụ trợn tròn mắt, Lôi Chi Áo Nghĩa, như bị sét đánh.
Cách đó không xa, Hùng Bạch Quân đã dùng xong đan dược, sau đó đứng lên.
Mặc dù lông trắng bị đánh cháy đen, rất bẩn, nhưng bị Phạt Thân Hình Kiếp đánh nhiều năm như vậy, nó cũng xem như da dày thịt béo.
Hơn nữa Tào Nhị Trụ rõ ràng lưu thủ, không có phát động Triệt Thân Niệm, chỉ là một đạo lôi âm. . . mặc dù là Áo Nghĩa chỉ lôi.
Bát Nguyệt ngồi trên vai Hùng Bạch Quân cao lớn, dưới làn váy lá sen, bắp chân bạch ngọc đong đưa, nàng nghiêng đầu cười "hì hì" nói:
"Ta, lão gia tử cùng tiểu Bạch, sắp phải rời đi rồi!"
"Sau này cũng sẽ không trở lại, cho nên tới tạm biệt ngươi, hy vọng ngươi đừng khóc lóc, nướt mắt nước mũi nói nhớ chúng ta."
Nàng che miệng cười.
Sau đó vỗ vỗ Hùng Bạch Quân dưới mông còn đang ngây ngốc.
Đại bạch hùng cũng duỗi ra tay gấu, bắt đầu che miệng cười "Hố hổ”.
Tào Nhị Trụ một chút cũng không cười nổi, vội vàng nhìn về phía lão gia tử: "Chuyện này không phải thật!"
"Là thật." Lão gia tử gật đầu nói,'Lần này từ biệt, khả năng cao nhiều năm không về, chỉ có thể nói hữu duyên gặp lại."
"Thế nhưng!" Tào Nhị Trụ gấp đến độ xoay quanh, rõ ràng suy nghĩ rối loạn, không biết nên nói cái gì.
Hắn thậm chí không biết Bát Nguyệt có phải tên thật của Bát Nguyệt muội hay không, lão gia tử họ gì tên gì, nhà bọn họ ở đâu.
Lần này từ biệt, nếu chỉ dựa vào duyên phận, chỉ sợ cả đời cũng khó gặp lại nhaul
Bởi vì lão cha không cho phép hắn bước vào Luyện Linh Giới.
"Chúng ta là bằng hữu!" Tào Nhị Trụ nhìn về phía lão gia tử, nhìn vê phía Bát Nguyệt, nhìn vê phía Hùng Bạch Quân. "Đúng rồi, cho nên ta mới gọi lão gia tử đến tạm biệt ngươi... ha! Ta biết ngay ngươi muốn khóc, ngươi đừng khóc, ta rất sợ nhìn thấy người khác khóc." Bát Nguyệt chỉ tới tên ngốc, muốn dùng ánh mắt ngăn cản hắn rơi lệ.
"Ta.. " Tào Nhị Trụ thật rất muốn khóc, bằng hữu sao có thể đột nhiên muốn từ biệt rời xa, đây không phải bằng hữu, đại thiết chùy đều không rời khỏi mình.
"Ta đi với các ngươi!" Hắn linh cơ khẽ động, thời kỳ phản nghịch mặc dù trễ, nhưng vẫn đến.
"Không được.' Lão gia tử chậm rãi từ phía sau đi tới,'Lão hủ chỉ là rảnh rỗi lang thang, không thể mang ngươi theo, càng không chịu nổi nhân quả khi mang ngươi theo.
"Vậy ta làm thế nào tìm các ngươi?" Tào Nhị Trụ nhìn hai người một gấu dần dần rời xa, bước chân như rót chì, không nhấc nổi, cũng không nhấc được.
"Không cần tìm."
Lão gia tử cự tuyệt hắn.
Lão cha ở phía sau trói buộc hắn.
Chưa từng có giây phút nào, Tào Nhị Trụ muốn bước vào Luyện Linh Giới đến như vậy.
Hắn muốn khoái ý ân cừu, muốn lưu lạc giang hồ, muốn bằng hữu!
Hắn không muốn cả đời ở trong lò rèn, sinh hoạt với đống đồng nát sắt vụn, hắn muốn tự dol
"Ta muốn rời khỏi Thanh Nguyên Sơn!" Hắn hướng theo bóng lưng của lão gia tử cùng Bát Nguyệt hô to, lại giống như đang hô to với lão cha.
Hắn dừng một chút, vẫn không chờ được kết quả, chỉ có thể lại tuyệt vọng hô to: "Lão gia tử, ta làm thế nào mới có thể rời khỏi Thanh Nguyên Sơn?”
"Chời"
Tiếng cười giống như chuông gió từ phía xa truyền đến.
"Chờ cái gì! Chờ ai! Ngươi nói rõ ràng nhat"
Tào Nhị Trụ gấp đến độ nhảy dựng lên, thế nhưng chỉ có thể nhìn một lão một gấu đạp kiếm bay xa.
"Hưu!”
Một đạo Kiếm Niệm màu trắng bạc phá không lướt đến.
Tào Nhị Trụ mãnh liệt vung tay,'oanh" một tiếng, hư không cùng Kiếm Niệm bị Phạt Thần Hình Kiếp đánh thành bột mịn.
Toàn bộ thác nước bị tử điện bắn tung tóe oanh nát, loạn thạch bay tứ tung, lôi quang lấp lóe.
Phương xa, đám người lão gia tử cùng Bát Nguyệt đã không thấy tung tích.
Tào Nhị Trụ nản lòng thoái chí, chỉ muốn quay người về nhà, lại nhớ kỳ hạn một tháng vẫn chưa tới, thậm chí chỉ vừa mới bắt đầu. . .
"Oal"
Hắn ôm đầu khóc lên, đột nhiên nhìn thấy chữ viết Bát Nguyệt muội lưu lại trên bàn.
Hắn nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy trên bàn có một bản kiếm phổ cùng một tờ giấy.
Tào Nhị Trụ đầu tiên cầm kiếm phổ, sau đó lại nghẹn ngào bạo khóc.
Đây là Hành Thiên Thất Kiếm lúc trước hắn cầu lão gia tử dạy hồi lâu, lão gia tử nói hắn ngộ tính không đủ, không ngộ được cảnh giới thứ hai, đánh chết cũng không dạy.
Bát Nguyệt muội lưu lại một bản viết tay, chữ viết rất đẹp, nàng thật là người tốt!
"Đúng rồi, còn tờ giấy. .. có lẽ nàng lưu lại đáp án cho ta?"
Tào Nhị Trụ cất kỹ kiếm phổ, giống như đang ôm bảo bối, lại nhìn vê phía tờ giấy Bát Nguyệt muội lưu lại, nó đang nằm dưới đồ chặn giấy.
Hắn rút ra xem xét, phía trên chỉ có ba chữ, rõ ràng là tên một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận