Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 32: Triệt Để Luyện Hóa

Từ Tiểu Thụ nửa người như rơi vào hầm băng, nửa người như đọa vào núi lửa.
Sảng khoái cùng thống khổ sóng vai ập đến, trong lúc thân thể đang bị năng lượng nóng bỏng tàn phá, Xích Kim Đan cùng Sinh Sinh Bất Tức lại song trọng tiến hành chữa trị.
Năng lượng băng hỏa lưỡng trọng thiên cực hạn quấn quít, khiến cho vật trung gian như Từ Tiểu Thụ chỉ có thể cảm nhận được sự thống khổ.
"Cạch cạch cạch..."
Hàm răng Từ Tiểu Thụ lập cập, hoàn toàn đánh mất quyền khống chế năng lượng, trên thực tế, Phương Pháp Hô Hấp cũng không thể khống chế.
Hai cỗ năng lượng một đường bôn tẩu xé mở kinh mạch, lập tức chui vào khí hải, khí hải "Tư" một tiếng muốn nứt lại không nứt, loại thống khổ này thật có thể khiến người ta điên cuồng.
Mùi cháy khét truyền đến, bãi cỏ nơi Từ Tiểu Thụ ngồi bị thiêu trụi, cây liễu phụ cận từ xanh nhạt dần dần chuyển sang vàng đen, rào chắn bạch ngọc trong nháy mắt giống như bị bôi lên một lớp tro đen.
Ngỗng béo bị dọa chạy tán loạn khắp nơi, chỉ cảm thấy hồ nước này phảng phất muốn luộc chín mình.
Trong cơ thể Từ Tiểu Thụ, sau khi năng lượng nóng bỏng tiến vào khí hải còn muốn bạo động, không ngờ dưới sự chuyển hóa cường thế của Phương Pháp Hô Hấp, vẻn vẹn lượn quanh một cái chu thiên, liền bị trấn áp xuống.
Hắn lần nữa lấy ra một viên Xích Kim Đan, hung hăng hít một hơi, khoái cảm trong nháy mắt ép qua đau đớn, cấp tốc chữa trị thân thể thối nát.
Ông!
Một cỗ gợn sóng đỏ thẫm dao động tản ra, lùm cỏ phụ cận tung bay, cây liễu uốn cong, ngay cả rào chắn bạch ngọc cũng ong lên một tiếng rồi nổ tung.
Lộc cộc, lộc cộc.
Nước trong hồ Nga bị bốc hơi một nửa, bọt khí sôi trào, cá trắng chết trắng dã, chỉ còn một đám ngỗng béo sống sót sau tai nạn tụ ở một góc phía xa, run lẩy bẩy.
Lão đầu đội nón lá bay đến một nửa, bỗng nhiên mãnh liệt lặn xuống hồ nước.
Từ Tiểu Thụ mở mắt, mồ hôi lạnh hòa với huyết thủy chảy xuống, hắn vuốt ngực không thôi.
"Còn sống... ?"
Vẻn vẹn chỉ hít một hơi, Tẫn Chiếu Hỏa Chủng đã co lại trông thấy, mà cảnh giới của hắn, từ Luyện Linh thất cảnh mãnh liệt tăng lên một mảng lớn.
Năng lượng nóng bỏng bị trấn áp, thương thế trong cơ thể lấy tốc độ mắt trần cũng có thể nhìn thấy điên cuồng chữa trị, một trận tê dại truyền ra.
Sinh Sinh Bất Tức cộng thêm Phương Pháp Hô Hấp khẽ hấp một viên Xích Kim Đan, sức khôi phục đáng sợ, tại thời khắc này triển lộ vô cùng rõ ràng.
Từ Tiểu Thụ lau đi máu cùng mồ hôi, phát hiện bản thân ngoại trừ biểu tình dữ tợn, tinh thần mệt mỏi một chút ra, trạng thái vậy mà không khác gì người bình thường.
"Đậu xanh..."
"Sức khôi phục này cũng quá mạnh đi?"
Nhưng mà nghĩ tới thống khổ vừa rồi, Từ Tiểu Thụ nhịn không được hơi run rẩy.
Bên trên khí hải, lúc này Tẫn Chiếu Hỏa Chủng vô cùng ủy khuất, nó nhỏ đi một vòng, tốc độ phá hư đã bị Sinh Sinh Bất Tức chế trụ hoàn toàn.
Từ Tiểu Thụ hít hà vài hơi không khí mới mẻ, mắt thấy thân thể dần dần khôi phục, cắn răng một cái ngồi xuống lần nữa, trên mặt hiện ra ngoan sắc.
Đau thì đau!
Đời trước không phải không có bị tra tấn qua, huống chi thứ này mặc dù đau nhức, nhưng chỉ là nhất thời, giữ lại sớm muộn sẽ gây họa, vậy liền đau dài không bằng đau ngắn, thừa dịp đêm nay trực tiếp luyện nó!
Hắn móc ra một viên Luyện Linh Đan, khẽ hấp sạch, kéo căng trạng thái.
Mặt mũi dữ tợn, từ trong miệng mũi Từ Tiểu Thụ, lần nữa phun ra một đoàn năng lượng màu đỏ, liền hư không đều bị thiêu đến trận trận ba động, gia hỏa này vậy mà dùng Xích Kim Đan, lần nữa hít vào.
Dưới hồ Nga, lão đầu bụm lấy nón lá, kinh hãi nhìn một màn trước mắt, thậm chí quên mất mình vẫn đang ở dưới nước, bị sặc mấy ngụm.
Trước đó nghe nói ngoại môn xuất hiện nhục thân Tiên Thiên, ôm tâm tính không ngại thử một lần, ông ta cưỡng ép đưa Tẫn Chiếu Hỏa Chủng vào trong cơ thể tiểu tử này.
Thành công sẽ tạo ra một thiên tài thuộc tính Hỏa, thất bại bất quá chỉ là một cái mạng, quả thật không có gì lớn.
Nhưng mà quan sát một ngày, ông ta lại có hơi xúc động.
Rõ ràng lúc đầu gia hỏa này còn không nhịn được, không biết sao thế nào chỉ dựa vào Xích Kim Đan liền cưỡng ép đè xuống đau khổ, thậm chí còn có thể lên đài chiến đấu.
Có lẽ người xem chỉ nhìn thấy hắn bị thiêu đến đỏ thẫm, còn trào phúng lúc trước cắn thuốc, thế nhưng chỉ có ông ta, đồng dạng nuốt qua Tẫn Chiếu Hỏa Chủng mới có thể hiểu, trong lúc tiểu tử này chuyện trò vui vẻ, đến cùng tiếp nhận thống khổ bao lớn.
Thế là sau khi tiểu tử này giở công phu sư tử ngoạm, ông ta thuận nước đẩy thuyền, mượn tay Tiếu Thất Tu đưa ra mười bình Xích Kim Đan do mình luyện chế.
Dưới ánh trăng, thiếu niên lần nữa tu luyện bên hồ Nga khiến cho ông ta kinh ngạc thật lớn, gia hỏa này vậy mà từ bỏ luyện hóa từng chút, bắt đầu ngụm lớn thôn phệ.
Hắn không sợ chết?
Lúc này lão đầu nón lá đã không đành lòng, ông ta muốn ngăn cản, nào ngờ mới bay đến một nửa, gia hỏa này vậy mà bằng vào công pháp đặc thù và đại nghị lực, cưỡng ép chống đỡ qua một đợt thống khổ kia.
Thậm chí không chỉ thế, con hàng kia vẻn vẹn hô hấp mấy cái, vậy mà lần nữa ngồi xuống...
Tiếp tục tu luyện!
Con mẹ nó, đây là quái vật gì?!
Hắn không có cảm giác đau sao?
Lão đầu kinh ngạc, ông ta cảm thấy mình trong lúc vô tình nhặt được bảo, chỉ dựa vào đại nghị lực kia, tương lai không thể hạn lượng.
Đồ đệ bảo bối này, ông ta thu chắc!
Hồ Nga xuất hiện dị động, đương nhiên khiến cho chấp pháp giả Linh Pháp Các chú ý, rất nhanh, một đám người áo đen xuất hiện ở phụ cận, mà Từ Tiểu Thụ thậm chí không chút phát giác.
"Lui ra."
Lão đầu bay ra mặt hồ, nhiệt khí bốc lên, nước dính trên người trong nháy mắt bị sấy khô, ông ta đè ép nón lá, âm thanh có hơi khàn khàn.
Chấp pháp giả ngừng chân nhìn sang, chỉ có thể trông thấy dưới ánh trăng tròn có một thân ảnh, khô gầy, bình thường.
Nhưng mà cảm nhận khí tức nóng bỏng nhàn nhạt trên thân người kia, đám chấp pháp giả nhao nhao giật mình.
"Phó cung chủ?"
"Tang lão?"
Mấy người hàng trước liếc nhau, kinh ngạc không hiểu: "Trở về lúc nào..."
Người dẫn đầu bốp vào gáy kẻ nói chuyện một phát, cúi đầu xưng phải, sau đó vội vàng rời đi.
"Vâng."
Người ở phía sau liên tiếp xưng vâng, xoát xoát xoát, chấp pháp giả trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
Tang lão lấy nón lá xuống, đứng ở trên lan can bạch ngọc.
Gió đêm vuốt ve quần áo nhăn nhúm của ông ta, thuận tiện thổi đi mấy cọng cỏ khô trên đầu, ngỗng béo tụ ở dưới chân cạc cạc gọi bậy, liều mạng tìm kiếm cảm giác an toàn.
Bên trong cặp mắt thâm quầng, chỉ có một người.
"A!"
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Tang lão đột nhiên bật cười.
Tối nay hồ Nga chú định không thái bình, lan can bạch ngọc cần cấp bách tu bổ.
Bởi vì... trên người thiếu niên nơi xa thỉnh thoảng truyền ra khí lãng cực nóng, lực phá hoại kinh người.
Bành!
Bành!
Bành!
...
Buổi trưa hôm sau, đệ tử ngoại môn thần sắc uể oải đi vào khán đài.
"Mẹ kiếp, tối hôm qua Linh Cung tu kiến công trình à, bành bành nhao nhao, các ngươi có nghe thấy không?"
"Là chỗ hồ Nga bên kia, tiểu viện của ta ở phụ cận, quá ầm ĩ, nếu không phải không có phát sinh chuyện gì, ta còn tưởng rằng có ngoại địch xâm lấn."
"Nào có tiếng vang gì, ta cũng ở phụ cận hồ Nga mà?"
"Làm sao có thể, không phải ngươi bị điếc đấy chứ?"
"Ôi ôi, thật ngại quá, ta đột nhiên nhớ tới mình có trận pháp cách âm, ài, có tiền cũng không có cách nào."
"... Thảo!"
Từ Tiểu Thụ đồng dạng đỉnh lấy hai cái quầng thâm vào Xuất Vân Thai, bề ngoài nhìn giống như người bị hại, thật tình không biết gia hỏa này chính là tội nhân trong miệng những người khác.
Hắn vội vàng chày tới khu vực chờ, sau đó mới an tâm.
Ngày bình thường tu luyện hay là đi ngủ, mình đều ở trong tiểu viện, bởi vì có trận pháp cách âm, cho nên lớn tiếng đến đâu cũng không sợ ảnh hưởng đến người khác.
Tối hôm qua chuyển tới hồ Nga, liên tục nổ tung, không biết có ảnh hưởng đến đối thủ của mình hay không...
Nếu như có, vậy thật quá tuyệt vời!
Trải qua một đêm luyện hóa, Tẫn Chiếu Hỏa Chủng đã triệt để biến mất, mà cảnh giới của hắn đi tới thất cảnh đỉnh phong.
Đột phá là có thể, nhưng không cần thiết.
Thậm chí thông qua không ngừng thiêu đốt, Từ Tiểu Thụ còn nện chắc cảnh giới lúc trước lại một lần.
Chỉ cần hồi tưởng lại, quá trình kia thật khiến cho người ta phải động dung.
Tiếu Thất Tu điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục bắt đầu thi đấu tấn cấp mười sáu tiến tám, Từ Tiểu Thụ phân phó nhân viên công tác một tiếng, liền nằm ngáy o o.
Thật buồn ngủ a!
Ngày bình thường tu luyện, đều là hô hấp trong mộng, liên tục hai ngày không ngủ không nghỉ, thật đúng là không quen.
Rất nhanh, hắn liền tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ mơ, một nhân viên công tác cầm hai chiếc lọ dạo bước đi đến, vừa gặp liền cho một bàn tay.
"Ba!"
"Tỉnh, đến lượt ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận