Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2493: Súc Sinh Đạo (1)

Chương 2493: Súc Sinh Đạo (1)Chương 2493: Súc Sinh Đạo (1)
Thế nào là đúng?
Thế nào là sai?
Thị phi đúng sai, ai đến định nghĩa?
Sầm Kiều Phu nhìn Uông Đại Chùy chạy trối chết, trong mắt hiện lên một chút tức giận.
Ông ta biết Uông Đại Chùy không chỉ có chút thực lực ấy, thứ mà lão tiều phu nhìn thấy, là vô nghĩa vô sỉ.
“Thứ vong ân phụ nghĩa!"
Thời điểm lôi kiếp lần nữa đánh xuống, Sầm Kiều Phu cầm Bàn Tiên Phủ đã ngưng tụ "Trảm' chi chân ý, hung ác ném ra.
"Oanhl"
Phi phủ phá không, chém ra âm bạo, hậu phát tiên chí, chỉ một sát na liền đuổi kịp Uông Đại Chùy đang điên cuồng chạy trốn.
"Cứu tal!I"
Uông Đại Chùy gào vào máy truyền tin tác chiến Thiên tổ, oán trách lâu như vậy vẫn không thấy viện quân tới, sau đó lộn nhào giữa không trung, giống như linh cẩu dữ tợn nhìn phía sau.
Y không dám quay lưng về phía công kích tuyệt sát.
Nhưng lưỡi Bàn Tiên Phủ bốc lên hung quang, không cho y nửa phần cơ hội.
Một kích này thậm chí gia trì linh nguyên, lôi kiếp theo sát phía sau, bị chém trúng tuyệt đối mất mạng, không phải Bát Môn có thể chống đỡ. "Hô... "
Một cái chớp mắt, thế giới tựa hồ trở nên chậm chạp, Uông Đại Chùy thở ra một hơi thật dài, sau đó toàn thân trên dưới phát ra ánh sáng chói lọi.
"Súc Sinh Đạo!"
Đôi mắt đỏ bừng lõm vào xương lông mày, toàn thân mọc ra một lớp lông màu nâu nhạt cùng với vài điểm đen bất quy tắc.
Lỗ mũi và phân miệng duỗi dài ra, đầu lâu vốn hình người, giờ phút này lại giống như loài chó.
Uông Đại Chùy, biến thành bộ dáng nửa người nửa linh cẩu!
"Ô, - ẹ
Tiếng hú trầm thấp dị dạng vang lên.
Uông Đại Chùy cúi người, tứ chi bấu chặt vào không gian, hư không ầm vang vỡ vụn.
Bàn Tiên Phủ trảm xuyên đầu y, thế nhưng chỉ chém vỡ một đạo tàn ảnh.
Trước khi thánh kiếp hạ xuống, Uông Đại Chùy kịp thời nhào về phía Phương Phương chỉ còn lại nửa người, há miệng ngậm lấy, chân sau thuận thế đạp mạnh.
"Âm!"
Lôi quang tung tóe đầy trời.
Móng vuốt vô cùng sắc bén, trực tiếp xé nát lôi đình thánh kiếp!
"Cổ võ, Lục Đạo?"
Trong lòng Sầm Kiều Phu khẽ run lên.
Nếu như Uông Đại Chùy biết Lục Đạo, cho dù chỉ là một trong số đó, trước đây cần gì chạy trốn?
Y có thể ngay trước mặt Sầm Kiều Phu hắn, xé mở từng đạo từng đạo thánh kiếp!
May mà Uông Đại Chùy mở ra Súc Sinh Đạo, kích đầu tiên cũng không phải nhằm vào mình, Sầm Kiều Phu từ hành động bổ nhào của y có thể nhìn ra, trạng thái Uông Đại Chùy rất không thích hợp.
Khí huyết toàn thân đang nhanh chóng thiêu đốt.
Loại trạng thái này, thời gian bất quá hai ba mươi hơi, Uông Đại Chùy nhất định không chống nổi, khí kiệt mà chết.
"ÔI"
Cắn xuống Phương Phương, Uông Đại Chùy tựa hồ đã mất đi đại bộ phận lý trí.
Nhưng y không cắn nuốt huyết nhục trong miệng, ngược lại hất lên, quăng về phía không trung.
Sau đó bổ nhào về phía trước!
Sầm Kiều Phu giật mình, tốc độ của Uông Đại Chùy giờ phút này, ngay cả ông ta cũng có chút theo không kịp, vô thức quay người đón đỡ.
“Oanhl"
Linh cẩu hình người quả nhiên từ trong khe nứt không gian nhào ra, song trảo nhắm thẳng phần lưng, bờ mông cùng đùi Sầm Kiều Phu, xé tan linh nguyên hộ thể.
"Xoẹt" một cái, huyết nhục trên mông Sầm Kiều Phu trực tiếp mơ hô.
Cảm giác đau nhức truyền tới, Sầm Kiều Phu không dám trì hoãn, ánh mắt dữ tợn, mượn nhờ lực phản chấn tạm thời rút lui. "Ôn"
Không ngờ bên tai lại truyên tới tiếng hú thê lương.
Uông Đại Chùy hình thái linh cẩu cấp tốc xé rách một đạo thánh kiếp trên đỉnh đầu Phương Phương, sau đó nhanh chóng nhào tới chỗ Sâm Kiều Phu.
Một thủ một công, song song tiến hành.
"Chó chết!"
Sầm Kiều Phu nổi giận.
Con ác cẩu này thế mà dám xông vào trung tâm thánh kiếp cắn mình, cho dù nó không phóng thích linh nguyên, cũng sẽ bị thánh kiếp khóa chặt.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Uông Đại Chùy nghĩ như thế, cũng hành động như vậy, Sầm Kiều Phu đương nhiên không kém.
Ông ta từ trong giới chỉ móc ra một thanh búa khác, vung ngược ra sau lưng, đồng thời cong chân đá tới.
"Bành!"
Một búa này, trực tiếp bị Uông Đại Chùy hình thái linh cẩu dùng trảo xé nát.
Ngay cả Sầm Kiều Phu vung chân đá ngang, cũng bị Uông Đại Chùy liều mạng cắn vào.
Xoetl
Âm thanh xé rách vang lên.
Đùi phải Sâm Kiều Phu bị Uông Đại Chùy kéo đứt giữa trời, huyết nhục vẩy ngang.
"NgôI" Một kích này, không thể bảo là không đau.
Sầm Kiều Phu kêu lên một tiếng đau đớn, ông ta không phải thể tu, chân gãy chi đau kém chút khiến tinh thần hoảng hốt, ngắn ngủi mất đi khả năng khống chế cục diện.
Nhưng Sầm Kiều Phu chung quy kinh nghiệm lão luyện, ông ta cố đè xuống đau đớn, vung tay. ... trước thả mồi, sau thả sát chiêu.
"Bàn Tiên Trảm!"
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên.
Uông Đại Chùy gần như mất trí, hoàn toàn không chú ý đến điểm này.
Thời điểm Sầm Kiều Phu bị kéo đứt chân, Bàn Tiên Phủ tại phương xa chém ngược về, trực tiếp chặt ngang Uông Đại Chùy hình thái linh cẩu.
Gọn gàng linh hoạt
"Ô, - ẹ
Máu thịt bay loạn, ruột đứt ngang trời.
Nỗi khổ bị chém ngang, lúc này mới kéo Uông Đại Chùy từ trạng thái cuồng bạo về thực tại:
Thể bộ nắm giữ truyền thừa cổ võ, quả thật quá ít.
Y nghiên cứu Lục Đạo không trọn vẹn nửa đời, cuối cùng vẫn không bổ ra được phiên bản hoàn chỉnh.
Mà cổ võ Lục Đạo không hoàn chỉnh, không ai có thể khống chế, Thần Diệc cũng không được.
Dùng thứ này phản công trước khi chết, có thể bổ nhào đại bộ phận kẻ địch, nhưng tuyệt không giết được mãnh nhân Sâm Kiều Phu. Cộng thêm Lục Đạo không trọn vẹn, đại giới bỏ ra cực kỳ thảm trọng.
Súc Sinh Đạo, hóa thành linh cẩu, có thể tăng cường chiến lực trên diện rộng, thế nhưng đồng thời sẽ đánh mất mất trí.
Lúc này trong đôi mắt đỏ thâm của Uông Đại Chùy, hiện lên một tia quang mang lý trí, có hối hận, có không cam lòng.
Mở Súc Sinh Đạo, liền không còn đường rút lui.
Y đang nghĩ, có lẽ cứ thế chết đi, cũng tốt hơn nổi điên tàn phá bừa bãi, sau đó bị người của Thánh Cung ngăn cản chém chất.
"Đáng tiếc. . "
Uông Đại Chùy nhìn về phía Phương Phương kinh ngạc ngã xuống đất, nửa ngày nói không nên lời, nặng nề nhắm mắt lại.
Chạy không thoát.
Cũng không nên quay đầu.
Cục diện này, ai có thể giải quyết được?
Thánh kiếp oanh minh hạ xuống, chia thành hai bên trái phải, Phương Phương cùng Uông Đại Chùy bị chặt ngang, lúc này cũng bị thánh kiếp khóa chặt.
Sầm Kiều Phu bị trảo mông, bị đoạn một chân, trạng thái hao tổn không ít, đã không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ có thể tập trung vào thánh kiếp bản thân.
Ông ta ăn một viên Phục Khu Đan, nắm lấy Bàn Tiên Phủ, một búa chém nát lôi đình mãnh liệt oanh tới.
"Oanhl"
"Oanhl" Phụ cận bạo phát hai tiếng dị hưởng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đó là Phương Phương cùng Uông Đại Chùy bị thánh kiếp oanh trúng.
Sầm Kiều Phu nhắm mắt lại.
Uông Đại Chùy chết đi, ông ta không có nửa điểm cảm giác.
Thế nhưng thiếu niên Phương Phương kia nghĩ lại thật khiến người ta bóp cổ tay thở dài, hạt giống tốt biết bao!
Lôi quang nát tung tóe trên mặt đất, sau khi Sâm Kiều Phu thả ra linh niệm, tâm thần khẽ run lên.
Thứ ông ta nhìn thấy, không phải hai vị lục bộ thủ tọa bỏ mình dưới lôi kiếp, mà là một đạo quang thuẫn thánh khiết đang bảo hộ hai người.
Ông!
Hư không bỗng nhiên tản ra thánh uy.
Sầm Kiều Phu ngước mắt, thấy được cách đó không xa, Vệ An một thân chính khí đứng trong hư không.
"Thánh Thủ Vệ An?"
"Bán Thánh Thánh Cung, Thánh Thủ nhất mạch, ra mặt bảo vệ lục bộ thủ tọa Thánh Thần Điện?"
Sầm Kiều Phu nhướng cao mày, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu.
Thánh kiếp trên cửu thiên lần nữa mở rộng, rõ ràng cảm ứng được khí tức Bán Thánh Vệ An.
Lần này mức độ nguy hiểm tăng lên, tựa hồ phát sinh chất biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận