Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2426: Phân Câm (2)

Chương 2426: Phân Câm (2)Chương 2426: Phân Câm (2)
"Hô...
Từ Tiểu Thụ nghe xong thở ra một hơi thật dài.
Hắn cuối cùng minh bạch vì sao sư phụ hói nhà mình, lại ổn thỏa ngồi vào Thánh Nô Nhị Tọa.
Có thể nói, Thánh Nô không có Bát Tôn Am, chính là một thanh kiếm chưa khai phong, thế nhưng không có Tang lão, nó ngay cả kiếm cũng không phải!
"Khó trách tử lão đầu là người duy nhất không cùng lý niệm với Bát Tôn Am, vẫn dám nổi bão không kiêng dè, ta còn tưởng ông ấy già mồm...
"Cho rằng ông ấy chỉ dựa theo trình tự thời gian, nhập Thánh Nô, ngồi người vị trí thứ hai. . "
Từ Tiểu Thụ chậc chậc kinh thán không thôi.
Hắn bỗng nhiên tới đêm bái sư, nhớ Tang lão đầu chỉ vào hồ nga nói với hắn "Thuyết lồng giam'.
Khi đó, hắn chỉ xem như loạn ngôn.
Hiện tại, nghĩ lại mà kinh.
Đúng vậy, nếu như Tang lão đơn giản, ông ta sao có thể chỉ vào một cái hồ, nói ra những lời sâu sắc không gì sánh được?
Lúc này cẩn thận ngẫm lại, những lời kia quả thật nói trúng tim đen, phản ánh chính xác tình hình đại lục hiện tại!
Hơn nữa ông ta không chỉ dám nói, mà còn dám làm.
Trắng trợn phát triển dưới chân thiên tử, ngay cả Bạch Y chấp đạo chúa tể đều dám hẹn ra giết. Ông ta kém chút dựa vào thực lực bản thân, kéo Quế Chiết Thánh Sơn vào trong thế giới mặt hồ, để quân địch hưởng thụ cảm giác ếch ngồi đáy giếng, bị nhốt bên trong "lồng giam chính nghĩa'!
"Đáng tiếc, chỉ kém một chút, đều do tên kia rửa chân...
Từ Tiểu Thụ tự nhủ trong lòng, sớm không rửa muộn không rửa, hết lần này tới lần khác rửa ngay lúc Cẩu Vô Nguyệt bái sơn.
Một lần rửa chân, không phải rửa đi bệnh phù chân, mà là rửa ra chí ít trăm năm lịch sử Thánh Thần đại lục!
"Tiếp theo thế nào, sau khi Vô Tụ, tiến triển ra sao?" Từ Tiểu Thụ lấy lại tỉnh thần hỏi.
Hương di cười cười, nói: "Tiếp theo, chính là toàn bộ phiên bản ngươi có thể nghe qua kết hợp lại, Vô Tụ đại chiến lão Cẩu, giết đến hôn thiên ám địa."
"Kỳ thật lúc hắn chạy đến chỉ là giữa trận, lão Cẩu mất tín nhiệm, điều động người mình còn rất khó khăn, lãng phí rất nhiều thời gian."
"Lúc hắn đến, tam lão vẫn đang huyết chiến, thế nhưng bất lực xoay chuyển trời đất."
"Đại thế đã mất, cách làm tốt nhất lúc ấy chính là mở ra tiểu thế giới, bảo toàn đại bộ phận nhân viên tình báo, lợi dụng thời gian tam lão đại chiến lão Cẩu, cấp tốc thối lui, đợi Đông Sơn tái khởi."
"Lấy năng lực của hắn, có thể bảo vệ được đám tinh anh kia."
Từ Tiểu Thụ nghe thế lắc đầu: "Ông ấy sẽ không luil"
Mặc dù Tang lão đối với người ngoài nhìn như tuyệt tình. .. ừm, không phải "nhìn như”, mà "chính là", nhưng Tẫn Chiếu nhất mạch tương thừa một loại tính cách: Bao che khuyết điểm. Hạc Đình Sơn nhiều người như vậy, ông ta có thể cứu, ba tên huynh đệ lại không cứu được?
Có lẽ cố sự phát triển đến cuối cùng, chính là Tang lão độc chiến Cẩu Vô Nguyệt, tam lão yểm hộ đại quân tinh anh rút lui.
"Ngươi hẳn cũng đoán được, Vô Tụ, cũng chính là sư phụ ngươi Tang Thất Diệp không có chạy, lựa chọn chiến với lão Cẩu."
"Trận chiến kia quả thật giết đến thiên băng địa liệt, giết đến Hạc Đình Sơn mấy chục năm không thể khôi phục linh khí, triệt để biến thành một tòa dung sơn, trở thành đệ nhất chi chiến dưới Bán Thánh."
"Nhưng vẫn không phân thắng thua, chinh là tuyệt vọng như thế."
Hương di vỗ tay, lại mở ra, bất đắc dĩ nói:
"Hai người kia lần nữa lưỡng bại câu thương, lần này thảm hại hơn."
"Sư phụ ngươi cường hoành từ trong vạn quân giết ra sinh thiên, Vô Tụ Xích Tiêu Thủ nhất chiến thành danh, xuyên ngực mà qua, kém chút phế đi lão Cẩu, khiến y từ nửa bước phong thánh, trở nên xa xa khó vời."
"Đương nhiên, lão Cẩu cũng không để sư phụ ngươi có quả ngon ăn, thương tổn đạo cơ, hủy tu vi, người có thể chạy mất, nhưng nhất định phải lưu lại thứ gì đó."
"Đến tận đây, hai vị thiên tài hoàn toàn chết đi, yên lặng mấy chục năm, bị người cùng thời đại hoàn toàn vượt qua, thật đúng là. .. anh hùng mạt lộ!"
Hơi dừng một chút, Hương di tựa hồ nghĩ đến chuyện gì,phốc phốc" bật Cười:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi biết không!"
"Buồn cười nhất chính là, mười sáu năm trôi qua, hai người bọn họ thế mà cùng bị nhốt bên trong Tử Hải, không biết có lâu ngày sinh tình... khanh khách, cười chết di!"
Hương di cười đến nhánh hoa run rẩy, ôm lấy bộ ngực, nước mắt đều sắp chảy ra.
Có lẽ đây chính là nghiệt duyên!
Năm đó lão thiên trêu đùa, bắt đầu từ nước rửa chân, nay dùng nước Tử Hải kết thúc.
Từ Tiểu Thụ đều kinh ngạc, lão Cẩu vẫn chưa ra khỏi Tử Hải, gia hỏa này lăn lộn cũng quá khó khăn đi?
Đợi Hương di lau khóe mắt, tiếng cười biến mất, hắn mới hỏi tiếp:
"Còn những người khác thì sao? Tam lão còn lại thế nào? Trốn được không?”
Trên mặt Hương di mất đi ý cười, có chút xấu hổ: "Từ Tiểu Thụ, đây thật ra là cố sự bi thương."
Bi thương ngươi còn cười thành bộ dạng này?
Cho nên cũng chết sạch đúng không, cuối cùng toàn bộ Phần Cầm triệt để bị tiêu diệt, một người sống đều không lưu lại?
"Các ngươi không phải còn tiêu hóa một góc của Phần Cầm ư?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
Hương di lắc đầu: "Đây chẳng qua là một chút gân lá Phần Cầm duỗi ra ra bên ngoài Hạc Đình Sơn, không bị bọn chúng tìm tới. .. ừm, nhưng đối với chúng ta mà nói, đã rất lớn, hiện tại ngươi biết sư phụ ngươi năm đó, đáng sợ đến cỡ nào rồi đi?"
"..." Từ Tiểu Thụ trâm mặc. Phần Cầm thời kì đỉnh phong, khoa trương như vậy?
Lão Cẩu thành công lật đổ, lại rơi vào kết cục này, chỉ có thể nói Thánh Thần Điện không cần người, ngay cả chó cũng không cần!
"Đúng rồi, cũng có truyền ngôn nói, lão Cẩu không có trảm hết, Sát Tình Ngũ Lão chỉ là tàn không chết."
"Nhưng cụ thể thế nào, không ai biết được."
"Nếu ngươi có thời gian, thử đến Hạc Đình Sơn dạo một vòng, biết đâu tìm được manh mối?" Hương di cũng không biết truyên ngôn hư thực ra sao.
Từ Tiểu Thụ khẽ lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Tang lão nhiều năm như vậy vẫn không tìm được, khả năng cao mấy vị huynh đệ của ông ấy không qua khỏi.
Nếu ông ấy không đi tìm, không dám tìm, càng chứng minh Hạc Đình Sơn có bày thiên la địa võng. . .
ỒI
Chờ chút!
Tang lão không thể tới, nhưng ta có thể, ta sạch sẽ. .. Từ Tiểu Thụ có chút hiểu ra.
Có lẽ chỉ cân độ qua chiến dịch Bát Cung, Tang lão không bị bắt đi, trong kế hoạch của ông ấy, hẳn có một tầng này:
Chờ mình trưởng thành, giúp ông ấy đi tìm cố nhân, đón bọn họ trở về?
Đáng tiếc, Tang lão đi sớm, khi đó mình chỉ là thái kê, không có tư cách biết những chuyện này.
"Hạc Đình Sơn. . " Từ Tiểu Thụ âm thầm ghi lại cái tên này. "Được rồi, di đã nói cho ngươi biết toàn bộ cố sự, lần này dễ chịu đi, Thụ gia, tiểu nữ tử nửa điểm không dám gạt ngài, có gì cần, sau này cứ nói với ta!" Hương di vứt ra một cái hôn gió, lắc mông quay người rời đi.
"Cảm tạ."
Từ Tiểu Thụ đứng dậy đưa tiễn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì/'Đúng rồi, tiên Từ Cố Sinh mời rượu, ta vẫn chưa cho ngươi!"
Người ta biết gì nói nấy, hắn đương nhiên phải có qua có lại, trò chuyện bày tỏ kính ý.
"Vậy thì không cần, rượu lần này, xem như Hương di vì ngươi đến Trung Vực, đón gió tẩy trân!" Hương di yêu kiều cười khẽ.
"Được, vậy bản công tử cho ngươi thêm một thứ, xem như hợp tác sinh ý." Từ Tiểu Thụ bắt đầu dao động quạt xếp, ngạo nghễ nói,'Bản công tử giúp ngươi cải tiến Túy Tiên Nhưỡng, viết tửu phương cho ngươi, bảo đảm bán chạy."
Tửu phương?
Hai mắt Hương di phát sáng, đột nhiên nhớ tới bệnh công tử trước mặt còn là Vương Tọa Luyện Đan Sư.
Vừa rồi uống một chén, liền có thể phẩm ra nguyên liệu Túy Tiên Nhưỡng, còn nói rõ ràng rành mạch.
"Tốt, vậy ngươi viết, di nhìn xem." Nàng lấy ra giấy bút đặt trên bàn,'Nếu có thể bán chạy, di cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta chia năm năm.
Từ Tiểu Thụ cười cười không nói lời nào, chấm mực bắt đầu múa bút:
"Tiên Quế Linh Phẩm. . . thứ này có thể dùng rễ cây "Kim Phú Quý" thay thế, phẩm chất linh dược từ nhất phẩm xuống đến ngũ phẩm, nhưng ủ ra cảm giác sẽ không kém là bao."
"Kim Thiên Căn, Tang Tử Diệp, Hồng Mi Quả. . . vẫn tiếp tục dùng, nhưng phối theo tửu phương của ta, ba chín một.
"Nguyên dịch các ngươi dùng rất tốt, không cần đổi, vẫn là Mi Tảo Tuyền. . . ừm?”
Nói đến đây, Từ Tiểu Thụ dừng bút một chút, cả người bỗng nhiên cứng đờ.
Chờ chút!
Mi, Mi Tảo Tuyên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận