Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 180: Trình Trinh Trữ Du Ký

Một bên khác.
Sau khi Trình Tinh Trữ từ đại điện nghị sự rời đi, cũng không có thật trực tiếp đi đến tiểu viện nghỉ ngơi, mà là vòng quanh nội môn một vòng lớn.
"Kỳ quái, sao một bóng người cũng không thấy, nội môn Thiên Tang Linh Cung dùng để bài trí à, ít người như vậy?"
Gã nghĩ tới phong thư cầu viện kia.
"Chẳng lẽ đều đã trốn đi?"
"Xùy, nếu thật như thế, Thiên Tang Linh Cung cũng chẳng có gì..."
Trình Tinh Trữ mỉa mai cười, không dừng lại thêm.
Nội môn không tiếng người, ngoại môn vẫn có, lúc mới tới nhìn thấy nhiều người như vậy, hẳn là không có thu được mệnh lệnh ẩn núp, lúc này còn vui vẻ nhảy nhót ở bên ngoài.
Vừa nghĩ tới mình bị đám Hậu Thiên cặn bã cười nhạo, gã liền giận không chỗ phát tiết.
Về phần vì sao bị cười nhạo... Trình Tinh Trữ đã mất trí nhớ mang tính lựa chọn.
Xa xa bước qua Linh Tàng Các, một đường đi ra ngoài, rất mau đã đi đến cánh cửa thông hướng ngoại môn.
"Lại nói lực lượng thủ vệ Linh Cung cũng thật yếu kém, đệ tử không có coi như xong, chẳng lẽ nhân viên chấp pháp cũng chỉ có mấy người trong đại điện nghi sự kia thôi sao?"
"Ngay cả lối vào nội môn cũng không có ai canh giữ..."
Soạt!
Góc rẽ có âm thanh truyền đến, chậm chạp nhưng có tiết tấu, Trình Tinh Trữ nghiêng đầu nhìn lại, cả người bị dọa đến co rụt lại.
"Ta thảo, tên mù xấu xí!"
Đây là một nam tử đơn thuần nhìn mặt sẽ rất khó đoán ra tuổi tác, ngũ quan trên mặt mấp mô, giống như bị người dùng đao chém loạn qua...
Không!
Không có "Giống như", thật sự là thế!
Trình Tinh Trữ cảm thấy rất buồn nôn, xấu xí đã không thể hình dung nam tử trước mắt, đây là vô cùng xấu xí dữ tợn!
Ánh mắt hướng xuống, có thể nhìn thấy gia hỏa này chống quải trượng, âm thanh soạt soạt bắt nguồn từ đây.
Quải trượng rất nhỏ, hiện lên màu tím nhạt, chỗ tay cầm có điêu văn, đây là một kiện vật phẩm tinh mỹ duy nhất trên người tên mù phong trần mệt mỏi.
"Sao ngươi vào được Linh Cung?"
Trình Tinh Trữ rất hiếu kỳ, Thiên Tang Linh Cung không cần mặt mũi à, loại này đệ tử cũng chiêu vào?
Cho dù Luyện Linh Sư đoạt thiên địa tạo hoá, hút tinh hoa nhật nguyệt như thế nào, cũng vô pháp cứu vãn tấm thân này của ngươi.
Thanh niên mù chống quải trượng phản phất không nghe thấy gì, tiếp tục mò đường tiến lên phía trước.
Nhưng cánh cửa tiến vào nội môn chỉ lớn như vậy, Trình Tinh Trữ xê dịch bước chân, liền ngăn ở trước mặt thanh niên mù.
Gã giễu giễu nói: "Điếc mù?"
Ánh mắt dừng lại ở trên tay nam tử đang chống quải trượng, Trình Tinh Trữ nhíu mày lại.
Khác với áo bào đen tràn đầy bụi bặm, tay của thanh niên mù sạch sẽ lạ thường, ngón tay tinh tế thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tựa như từ trước đến nay chưa từng dính xuân thủy.
"Đây rõ ràng là bàn tay chỉ có nữ tử mới có, thậm chí còn phải chú trọng bảo dưỡng mới được, ngón tay như vậy... sao có thể tương xứng với khuôn mặt kia?"
Trình Tinh Trữ cảm thấy sự không hài hòa nghiêm trọng.
Gã được huấn luyện trong thời gian dài, cho nên có thể thông qua tay của người mù, chi tiết trên quải trượng, đoán ra người trước mắt có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nặng.
Nhưng loại người này...
Sao có thể chịu được vết bẩn trên người, cùng với khuôn mặt như thế?
"Mượn đường."
Thanh niên mù nói chuyện, âm thanh dễ nghe lạ thường.
Trình Tinh Trữ nhíu mày, giác quan thứ sáu của nam nhân thúc giục gã mau chóng rời đi, thế nhưng lý trí không muốn.
Trên người gia hỏa này không có một chút tu vi, chứng minh không khác gì đám rác rưởi bên ngoài, sâu kiến vừa tiến nhập Linh Cung chưa bắt đầu tu luyện.
Mượn đường...
Nội môn là nơi ngươi có thể vào?
Ngươi hoàn toàn không biết quy tắc thế giới này?
Quan trọng nhất là, gặp phải cường giả nửa bước Tông Sư, đây chính là thái độ của ngươi?
Trình Tinh Trữ cảm thấy vô cùng khó chịu, Diệp Tiểu Thiên ỷ thế hiếp người, mình ở trước mặt y sợ tè ra quần...
Thế nhưng tên mù trước mắt, sao lại có thể bình tĩnh nói chuyện với mình như thế?
Gã đang muốn tìm đến mấy tên đệ tử ngoại môn vừa rồi trào phúng gã, hiện tại mặc dù không tìm thấy chính chủ, nhưng gia hỏa này...
Ha ha, tính ngươi không may, đụng phải bản công tử.
"Đường này, không thông!"
Thanh niên mù rốt cuộc dừng bước, nếu còn không ngừng, liền sẽ đụng vào ngực.
"Mượn đường."
Quay đầu đi, tóc dài bị gió thổi lên môi, âm thanh vẫn như trước đây, không có một chút ba động nào.
Mí mắt Trình Tinh Trữ cuồng loạn, phẫn nộ gần như không thể ngăn chặn.
Gã bình sinh ghét nhất chính là loại người không có chút thực lực, lại cố làm ra vẻ này!
"Nếu như ta không cho mượn thì sao?" Ánh mắt Trình Tinh Trữ bễ nghễ.
"Không cho mượn, chết."
Gió chiều thăm thẳm thổi, lay động mái tóc dài của thanh niên mù, nếu như không phải khuôn mặt bị hủy dung, nhất định sẽ là một hình tượng tuyệt mỹ.
Trình Tinh Trữ lại bị chọc cười, gã ha ha cười nói: "Chết? Ai cho ngươi dũng khí, dám nói chuyện với ta như vậy?"
Con ngươi ngưng tụ, phảng phất bị Diệp Tiểu Thiên phụ thể, khí thế trùng thiên ép xuống.
Một tích tắc này, gã đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh thanh niên mù bị ép quỳ xuống đất.
"Hô ! ".
Kết quả sát khí ngưng trọng quét qua, vậy mà chỉ nhẹ nhàng phất động quần áo thanh niên, như trọng quyền đánh vào hư không, có lực không chỗ dùng.
Trình Tinh Trữ im lặng.
Con ngươi lại ngưng tụ!
"Hô !"
Lại một trận gió quét qua.
"Làm sao có thể? Sao tên mù kia không có chút phản ứng nào?"
Gã lại ngưng tụ...
Không thể ngưng tiếp, con mắt đã biến thành khe hở, lại ngưng liền nhắm lại.
Bầu không khí ngược lại có chút xấu hổ, yên tĩnh là độc dược chí mạng, trên đầu tựa hồ có một con quạ tinh nghịch bay qua.
Khóe miệng Trình Tinh Trữ giật giật, phát hiện nhất thời không biết nói gì cho phải.
Thanh niên mù đợi thật lâu, phát hiện gia hỏa trước mặt sấm to mưa nhỏ, vậy mà không có động tĩnh, y tiếp tục huy động quải trượng trong tay.
Cộc cộc!
Không phải công kích, mà là dò đường.
Cũng không nói lời nào, đã người trước mặt không có ý định xuất thủ, vậy liền thuần túy làm người qua đường.
Chống quải trượng, thanh niên vòng qua người Trình Tinh Trữ đi vào.
"Đáng giận..."
Trình Tinh Trữ đã tức muốn nổ phổi.
Loại tư vị không để ý tới này, thậm chí còn khó chịu hơn lúc bị Diệp Tiểu Thiên trêu đùa, huống chi trước mặt chỉ là một tên mùa không có chút tu vi.
"Ngươi muốn chết!"
Âm thanh kìm nén truyền qua kẽ răng, Trình Tinh Trữ lửa giận công tâm, trực tiếp một quyền cuốn lấy linh nguyên, đánh thẳng vào lưng thanh niên mù.
Hoắc!
Thời khắc nguy cấp, cũng không thấy thanh niên mù có động tác quay đầu, y hơi trùn thân xuống, một quyền này đánh hụt, trực tiếp trượt qua vai.
Thời điểm Trình Tinh Trữ ý thức được không đúng, người trước mặt đã nhẹ nhàng đẩy vai lên, trực tiếp mượn lực vung gã ra đằng trước.
"Hắn không phải người bình thường!"
Con ngươi Trình Tinh Trữ co rụt lại, mặc dù trước đó hơi nghi ngờ, nhưng thời điểm nghiệm chứng, vẫn khiến gã kinh hãi không thôi.
Gia hỏa này, sao có thể tránh thoát Quan Linh Thuật bí truyền của Thánh Thần Điện.
Lúc trước gã đã cẩn thận dò xét vài lần, quả thật không có tu vi, đây là...
Không kịp nghĩ nhiều, dù sao đưa lưng về phía địch nhân không phải thượng sách, sau khi Trình Tinh Trữ ổn định thân hình, trong nháy mắt quay người.
Cạch!
Quải trượng màu tím nhạt tinh tế chống ở trước ngực.
Trình Tinh Trữ gian nan nhấp nhô hầu kết, phảng phất quải trượng trước mặt đã mất đi bản sắc, hóa thành một thanh kiếm hẹp dài.
Nếu như y dùng sức...
"Cái kia..."
Xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, quải trượng đã buông xuống, thanh niên mù một lần nữa "Thành khẩn" dò đường rời đi.
Trình Tinh Trữ mộng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không giết ta?"
"Phi! Hắn không giết được ta!"
Nội tâm Trình Tinh Trữ rụt rè, tên mù này thật quỷ dị, đơn giản giống như Tử Thần qua đường, tuy nhiên không có hứng thú đối với mình?
Y thật là Luyện Linh Sư sao...
Nếu không sao có thực lực xuất thủ với mình, có thể tránh qua, thậm chí phản kích?
Nhưng có cơ hội giết chết mình, lại không hạ tử thủ?
Trình Tinh Trữ ngây dại nhìn bóng lưng thanh niên mù, gã rất muốn cất bước tiến lên gào to vài câu, vãn hồi một chút mặt mũi.
Nhưng dưới chân giống như rót chì, gắt gao mọc tễ.
Phanh!
Đúng lúc này, một gốc linh thụ hơn mười trượng nổ tung, Trình Tinh Trữ nhìn mà lưng mát lạnh.
Cây này, rõ ràng nằm ở trên lộ tiến quải trượng tiến công!
Y muốn cảnh cáo mình?
Ba!
Trên người đột nhiên vang lên một tiếng vỡ nát, Trình Tinh Trữ hoảng sợ cúi đầu, phát hiện linh ngọc hộ thân đã vỡ ra.
Đây chính là linh ngọc hộ thân có thể đỡ một kích toàn lực của cường giả Tông Sư đó!
"Chuyện này..."
Đông một tiếng, Trình Tinh Trữ đặt mông co quắp ngồi trên mặt đất, gã không dám tin nhìn chằm chằm thanh niên mù đang dần biến mất ở phương xa.
Gã không ngốc, ý thức được tên kia có lẽ có được lực lượng Tông Sư.
Nhưng nhìn tuổi tác, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám.
"Đám gia hỏa ở Thiên Tang Linh Cung, đều lợi hại như vậy sao?"
Âm thanh nỉ non kèm theo sự kinh hãi, Trình Tinh Trữ chỉ cảm thấy trái tim lạnh thấu, gã nâng ngọc nát lên, thất thần.
Nguyên lai... ta đã chết qua một lần?
Bạn cần đăng nhập để bình luận