Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 633: Hắn Tên Văn Minh (2)

"Dựa vào hình ảnh vừa rồi. . . Hắc Hồn đại nhân, chẳng lẽ đã đoán ra bọn họ ở nơi nào?" Có người lên tiếng hỏi.
"Nha!"
Bên ngoài doanh trướng, đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh cao vút.
"Lâu như vậy rồi, còn không phát hiện người ta!"
"Đừng nói Hắc Hồn đại nhân, cho dù mấy tên ngu ngơ các ngươi, giờ phút này cũng biết được ta ở chỗ nào ~"
"Ai!" Hồng Y kinh dị quay đầu, linh kình trực tiếp oanh vỡ doanh trướng.
Thế nhưng ngoài cửa ngoại trừ mưa to, hoàn toàn không có ai khác.
"Ta ở đây ~"
Giọng nam cao vút lại xuất hiện.
Bốn vị Hồng Y cùng ghé mắt, liền thấy được một vị nam tử váy đỏ cực kỳ yểu điệu, ngồi xổm ở trước mặt Hồng Y Tham An, chậm rãi đưa ra lan hoa chỉ.
"Đứng dậy nào, trên mặt đất rất lạnh, để người ta giúp ngươi một tay ~"
Tham An bị dọa đến mức cả người run lên.
Rõ ràng người ngay trước mắt, thế nhưng phải đợi đến khi âm thanh xuất hiện, y mới phát hiện ra người này tồn tại.
Trảm Đạo!
Tuyệt đối là Trảm Đạo!
Cảm ngộ của người này đối với Thiên Đạo, có khả năng đã đạt đến Trảm Đạo đỉnh phong, cùng một cấp với Hắc Hồn đại nhân.
"Phanh" một tiếng vang lên, mặt đất dưới mông Tham An trực tiếp nổ tung, cả người lao vụt đến chỗ Hắc Hồn.
Lúc này, nào còn phe phái Hồng Y gì nữa?
Người có thể cứu mình mới là người tốt!
Nhưng thân hình chưa bay được bao xa, Tham An đã cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy vạt áo của mình, trực tiếp kéo y lại.
"Chạy gì mà chạy?"
"Là dung mạo người ta không đẹp, hù đến ngươi sao?"
Thời điểm Tham An lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào, mình đã ngồi ở trên đùi nam tử váy đỏ.
Chiếc váy đỏ kia. . . xẻ tà thật mẹ nó cao.
Tên kia ngồi ở trên ghế, đôi chân ngọc thon dài lộng lẫy không chút che giấu, lồ lộ ở trước mặt mọi người.
Tham An chỉ hơi nhích mông một chút, liền có thể cảm nhận được nhiệt lượng đầy nam tính của tên kia.
Cộng thêm tiếng nũng nịu ở bên tai. . .
Y đã trên bờ vực mất khống chế, toàn thân nổi hết da gà.
"Ha ha ha, ngươi đang sợ sao?"
Nam tử váy đỏ che miệng cười nhẹ: "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương. . . "
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Tham An, cả người giống như ngốc trệ.
"Ca ca, dung mạo ngươi thật soái. . . "
"Tư!"
Lần này, không chỉ toàn thân nổi da gà, Tham An cảm thấy linh hồn của mình giống như vừa bị ném vào sông băng, kém chút thăng thiên.
"CMN, cút ngay cho ta!"
Tham An ra sức giãy dụa, thế nhưng phát hiện lực lượng trong cơ thể mình đã biến mất sạch sành sanh.
Giống như hồn xác bị ngăn cách vậy.
Y chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình mền nhũn ở trong vòng tay đối phương, từng chút trầm luân.
"Ngọa tào!"
"CMN đã phát sinh chuyện gì? !"
"Hắc Hồn!"
"Hắc Hồn đại nhân, cứu mạng a!!!"
Tham An gầm thét.
Thế nhưng y tuyệt vọng phát hiện.
Vô luận là miệng phun hương thơm, hay là kêu cứu.
Âm thanh phát ra, chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy.
"Hắc Hồn. . . "
Y tuyệt vọng.
Thiên đạo!
Đây là lực lượng ngăn cách thiên đạo!
Dưới sự khống chế tuyệt đối kia, lấy tu vi Vương Tọa của mình, căn bản không thể nào phản kháng.
Đây là cường giả Trảm Đạo chân chính.
Một loại tồn tại cho dù Vương Tọa có dựa vào số lượng, cũng vĩnh viễn không thể chống cự được.
"Hắc Hồn đại nhân, Tham An hắn. . . "
Bốn vị Hồng Y nhìn Tham An ở trong ngực nam tử váy đỏ, triệt để chấn kinh.
Từ lúc nam tử váy đỏ tới gần, Tham An bay lên, cho đến khi tiến vào ngực tên kia, hết thảy đều trôi chảy tự nhiên như thế.
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi Tham An là gian tế.
Nam tử váy đỏ, là do y gọi tới.
Hắc Hồn không có trả lời.
Bốn người lập tức phát hiện sự tình không đúng.
"Hắc Hồn đại nhân?"
Lần nữa hô lên một tiếng, Hắc Hồn vẫn không có phản ứng.
Lúc này, tất cả mọi người đều luống cuống.
"Cảnh báo!"
"Địch tập!"
Báo động cùng cầu cứu trong nháy mắt vang vọng hư không.
Thế nhưng ngày thường chỉ cần hô lên, trong căn cứ sẽ có Hồng Y lập tức đáp lại.
Giờ phút này, không có một tiếng động!
"Xong. . . "
Trái tim bốn người lạnh buốt.
Lần này người tới, vậy mà không phải Trảm Đạo phổ thông.
Phương thức vận dụng thiên đạo của người kia. . . tuyệt không thể tả
Người như thế, đừng nói Vương Tọa.
Cho dù Hồng Y Trảm Đạo phổ thông đến đây, đoán chừng cũng chỉ có một con đường chết.
Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể hy vọng vào Hắc Hồn đại nhân.
"Hắc Hồn đại nhân!"
"Hắc. . . "
"Ồn ào quá! Ồn ào quá!"
Nam tử váy đỏ đang giúp Tham An lau nước bọt bị văng tung tóe trên mặt, nghe mấy tên kia ồn ào, lập tức trợn mắt lên.
"Hắc Hồn đại nhân của các ngươi bản thân còn lo chưa xong, nào có thời gian đến cứu các ngươi?"
Y vung tay lên, giải tỏa hư không ngăn cách.
Bốn vị Hồng Y đồng thời kinh trụ.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hắc Hồn, một cái đầu rồng to đến mấy trăm trượng, giờ phút này đang tiến vào.
Miệng rồng mở rộng.
Bên dưới, chính là Hắc Hồn đại nhân bị vô tận tiên dịch bao phủ.
"Chuyện này. . . "
Nhìn tình huống trước mắt, chẳng phải chỉ cần miệng rồng khép lại, Hắc Hồn liền đầu một nơi thân một nẻo?
Sắc mặt bốn vị Hồng Y trong nháy mắt trắng bệch.
Tên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ngay cả Hắc Hồn đại nhân, trong lúc bất tri bất giác, cũng bị bắt lại rồi?
Đây là Trảm Đạo sao?
Đừng nói người tới, đã đạt đến cảnh giới chí cao kia?
Thái Hư?
"Hắc Hồn ca ca ~ "
Nam tử váy đỏ rốt cuộc chuyển mắt nhìn tới Hắc Hồn, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Đã lâu không gặp."
"Thuyết Thư Nhân. . . "
Trái tim Hắc Hồn chìm vào đáy cốc.
Gã đoán người đến cường đại.
Nhưng căn bản không đoán được, người đến, chính là kẻ đã khiến Trung Vực rung chuyển, thủ tọa Thánh Nô!
Thánh Nô Cửu Tọa, mỗi tên đều có tu vi thông thiên.
Mà Thuyết Thư Nhân ở trước mặt, đứng hàng thứ bảy, danh xưng Thất Tọa.
Tồn tại bực này, sao mình có thể chống lại?
Mặc dù hắn chưa đột phá Thái Hư.
Nhưng Trảm Đạo cùng Trảm Đạo, chênh lệch đâu chỉ một hai?
Chí ít, trước khi thành công vượt qua Thái Hư Cửu Tử Lôi Kiếp, Hắc Hồn gã không dám liều.
Nhìn cách Thuyết Thư Nhân vận dụng lực lượng thiên đạo, e rằng y đã cách một kiếp cuối cùng không xa.
Hiện tại y xuất hiện ở đây.
Toàn bộ Hồng Y ở trong doanh trướng, căn bản không có cơ hội gọi chi viện.
Thế nhưng mà. . .
Hắc Hồn mộng bức.
Vừa rồi ở trong trận bàn nhìn thấy ba bóng người, tên kia là một trong số đó.
Nhưng vì sao người ở ngoài mấy chục dặm, lại có thể tinh chuẩn truyền tống vào trong doanh trướng Hồng Y, còn không bị đại trận phát hiện?
Kẻ trước mắt, thật đúng là cùng một người sao?
Hay là nói, bên trong Hồng Y, thật có gian tế?
"Hắc Hồn ca ca, đừng đoán."
Thuyết Thư Nhân ôm Tham An, chuyển tư thế ngồi, lúc này mới chỉ vào mâm tròn, nói: "Trước mở lại hình chiếu đi, ta muốn xem xem ca ca ta ở chỗ nào."
Hắc Hồn tức giận đến phát run.
Gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Một khắc trước còn tự tin, có thể lấy một địch hai.
Hiện tại gã cảm thấy đầu óc mình đúng là bị nước vào rồi.
Tên kia là tồn tại mình có thể địch lại sao.
Cho dù muốn kéo lấy một sợi tóc của tên kia chôn cùng, cũng là chuyện mơ mộng hão huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận