Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1385: Vết Nứt Hư Không (1)

Từ Tiểu Thụ có thể tưởng tượng được những người bị vây ở Vương Tọa Đạo cảnh, sau khi đạt được Linh Hồn Độc Thủ sẽ làm những gì.
Đương nhiên, loại phương pháp tu luyện này đối với hắn mà nói, có chút không quá nhân đạo.
Thế nhưng nếu có cơ hội, Từ Tiểu Thụ không ngại hướng đối thủ một mất một còn của hắn, Vũ Linh Tích, đọc toàn thân thủy hệ áo nghĩa đến chơi đùa.
Dù sao hiện tại hắn không phải người không có thuộc tính, mà là người có toàn bộ thuộc tính.
Bất luận thuộc tính gì, chỉ cần muốn, đều có thể thử nghiệm cảm ngộ một phen.
Nhưng đại đạo ba ngàn, quý tinh bất quý đa.
Lựa chọn đầu tiên của Từ Tiểu Thụ là không gian, bởi vì thuộc tính này rất mạnh, về phần tiếp theo. . .
Nếu như có thể, hắn muốn lĩnh ngộ thuộc tính thời gian.
Thế nhưng thuộc tính thời gian nhập môn khó khăn, chỉ có thể hy vọng tìm được cơ duyên thích hợp.
Lúc này hắn không khỏi nhớ tới Diêm Vương lão đại, Hoàng Tuyền.
Có thể đồng thời khống chế hai đại thuộc tính không gian cùng thời gian, đồng thời đều không phải cấp độ nhập môn, mà là tinh thông, tư chất cần cường hãn đến cỡ nào?
"Từ thiếu."
Trong lúc đang suy tư, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh Tân Cô Cô.
Hai đại thủ hộ giả đối với quái sự thường xuyên phát sinh trên người Từ thiếu, đã nhìn mãi thành quen.
Cho nên thấy Từ thiếu không có ý định giải thích chuyện vừa rồi, cũng không có hỏi nhiều, mỗi người quản tốt nhiệm vụ của mình.
Lúc đầu Tân Cô Cô đang nhìn bản đồ thí luyện.
Đột nhiên xuất thần ngước mắt, liền phát hiện phía trên hư không, chẳng biết lúc nào có thêm một cái khe nứt không gian.
Tân Cô Cô lập tức quay đầu nhắc nhở Từ Tiểu Thụ.
Dị tượng như thế xuất hiện ở trong Vân Lôn Sơn Mạch, có khả năng đại biểu cho cơ duyên.
Liễu Trường Thanh đồng dạng chú ý tới.
Lông mày ông ta hơi nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, không lạc quan giống Tân Cô Cô.
Bởi vì dựa theo quy tắc thí luyện, nếu như Vân Lôn Sơn Mạch có dị bảo xuất thế, sẽ bạo phát hào quang, hấp dẫn mọi người đến tranh đoạt.
Hoặc là thần vật giống như Đạo Tắc Nguyên Thạch xuất thế, ngay cả ngọc bội thí luyện cũng sẽ phát ra nhắc nhở, không giống vết nứt hư không vô thanh vô thức xuất hiện ở trên bầu trời.
Nếu thí luyện giả đang trong trạng thái tu luyện, muốn phát hiện cũng rất khó khăn, giống như bang chúng Tiểu Từ Bang đang ngồi vây quanh Hỏa Nguyên Thạch vậy.
"Vết nứt không gian?"
Từ Tiểu Thụ nghe tiếng nhìn lại, đột nhiên có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Vết nứt không lớn, là một đường mảnh khảnh, thế nhưng có lẽ bởi vì cách quá xa, cho nên độ dài ước chừng chỉ hơn một trượng.
Tuy nhiên vết nứt màu đen trên nền trời xanh thẳm, cực kỳ bắt mắt.
Từ Tiểu Thụ có Cảm Giác, biết được vị trí vết nứt kia rất cao.
Chiều dài chân chính của nó, ước chừng đến tận mười trượng, rộng cũng hơn mười trượng, đủ để một con quái vật khổng lồ ra vào!
"Xuất hiện lúc nào?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không biết."
Tân Cô Cô thẳng thắn lắc đầu, suy nghĩ một chút sau đó bổ sung: "Mặc dù không biết, nhưng thời gian vết nứt hư không xuất hiện hẳn là rất ngắn, thời điểm ngươi làm đại sự, ta có nhìn bầu trời phát ngốc, khi đó thứ kia vẫn chưa xuất hiện."
Làm đại sự. . .
Đương nhiên là lúc Từ Tiểu Thụ đang tiến hóa, thức tỉnh các loại kỹ năng.
"Vừa xuất hiện?"
Ngữ khí Từ Tiểu Thụ có chút sầu lo.
Bởi vì càng nhìn vết nứt hư không kia, hắn càng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.
Giống như đã từng quen biết?
Ngoẹo đầu nhớ lại.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhớ tới, vết nứt hư không tương tự, hắn thật đúng là đã gặp qua!
Chỉ bất quá khi đó, hắn đang tại Bạch Quật.
Địa phương nhìn thấy vết nứt, chính là ở trên bản đồ Bạch Quật bên trong bạch châu Thánh Nhân chật vật truyền thừa cho mình!
"Vết nứt Hư Không Đảo?"
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức có chút kinh hãi.
Hắn biết vết nứt kia.
Bởi vì hồi cuối Bạch Quật, Hữu Tứ Kiếm một đường kéo hắn bay, thẳng đến vị trí vết nứt Hư Không Đảo.
Sở dĩ biết được đây là vết nứt Hư Không Đảo, là bởi vì sau khi Từ Tiểu Thụ bị Hữu Tứ Kiếm kéo tới nơi tận cùng tiểu thế giới, gặp được đám người Bát Tôn Am mới từ trong vết nứt Hư Không Đảo đi ra.
Thế nhưng mà!
"Vết nứt Hư Không Đảo, sao có thể mở ở chỗ này? Rõ ràng. . . "
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía phương nam, ánh mắt phảng phất xuyên qua sương mù quanh năm bao phủ Vân Lôn Sơn Mạch cùng thế giới Vân Cảnh, thẳng tới Thiên Không Thành đang trôi nổi ở phía trên Đông Thiên Vương Thành.
Hư Không Đảo rõ ràng đã giáng lâm.
Vì sao còn mở vết nứt?
Là bên trong phát sinh dị biến, có thứ gì đó muốn đi ra.
Hay là nói, vết nứt này vốn đã tồn tại từ lâu, hiện tại mới được đại năng kích hoạt, giống như cái ở trong Bạch Quật?
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một hồi.
Hắn dùng linh niệm tiến vào Nguyên Đình tìm tòi.
Quả nhiên, bạch châu vẫn yên lặng nằm ở bên trong.
Từ sau khi rời khỏi Bạch Quật, bạch châu đã không còn dị động, không còn định kỳ phát ra tiếng vang khiến người sợ hãi kia.
Nhưng giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ vừa dùng linh niệm chạm tới, tựa hồ đã phát động cái gì.
Âm thanh lúc đầu nghe không có cảm giác gì, hồi lâu mới khiến người ta sởn cả gai óc, lần nữa vang lên.
"Úm. . . "
Âm thanh du dương cổ lão vang lên, gột rửa lòng người.
Lông tơ trên người Từ Tiểu Thụ cơ hồ dựng hết cả lên, da gà da vịt nổi từng mảng.
Lúc này, hắn đã trăm phần trăm xác định, vết nứt hư không xuất hiện phía trên Vân Lôn Sơn Mạch, có quan hệ với Hư Không Đảo!
"Từ thiếu. . . "
Lúc này, một đạo âm thanh run rẩy đè nén vang lên, là Liễu Trường Thanh lên tiếng.
Từ Tiểu Thụ nhìn lại, thấy Liễu Trường Thanh vẫn luôn bình tĩnh, lúc này giống như vừa tao ngộ sự tình kinh khủng gì, sắc mặt trắng bệch.
"Xuỵt."
Thần sắc Từ Tiểu Thụ như thường, nhẹ gật đầu phát ra giọng mũi, biểu thị ta đã biết, ngươi không cần phải nói.
Hắn biết Liễu Trường Thanh lúc này, đã thông qua Vô Cơ lão tổ cảm nhận được một chút gì đó.
Là một người bình thường, cho dù tu vi đạt tới Trảm Đạo. . .
Nhưng sau khi bị Quỷ Thú ký sinh, sợ hãi đối với Hư Không Đảo, vẫn hằn sâu vào trong xương tủy.
Liễu Trường Thanh cưỡng ép trấn định lại, không ngờ mình còn chưa nói gì, Từ thiếu đã rõ ràng hết thảy.
"Không hổ là người dám thu nhận lão phu. . . "
Trong lòng ông ta trấn định không ít.
Lúc này có người dựa vào, quan trọng hơn tất cả.
Tân Cô Cô đứng bên cạnh không hiểu ra sao.
Vết nứt hư không xuất hiện là chuyện tốt nha, sao lão Liễu lại sợ đến như vậy?
"Phát sinh chuyện gì. . . "
Tân Cô Cô vừa định hỏi thăm, bỗng nhiên tư duy nhất chuyển, nghĩ đến Liễu Trường Thanh bình thường không sợ trời không sợ đất, tối đa cũng chỉ sợ Hồng Y một chút.
Lúc này, chỉ là một đạo vết nứt hư không, sao có thể dọa ông ta sợ đến như vậy?
Trên đời này, ngoại trừ Hồng Y, còn có thứ gì có thể hù dọa Trảm Đạo?
Hư Không Đảo!
Quỷ Thú hình người!
Trong tích tắc này, sắc mặt Tân Cô Cô cũng xanh biếc.
"Mẹ nó, nguyên lai không phải cơ duyên?" Tân Cô Cô nhất thời có xúc động muốn quay đầu chạy khỏi Vân Lôn Sơn Mạch.
Bí mật Hư Không Đảo, lúc trước y không biết.
Nhưng Tiêu Đường Đường thường xuyên cùng y ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có nhắn đến, đó là nới chỉ có Thái Hư, Bán Thánh mới có thể tới.
Người bình thường tiến vào, không chết cũng tàn phế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận