Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1079: Chi Tiết (1)

Khá lắm!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình gặp phải đối thủ.
Người kia là ai?
Vô danh tiểu tốt, lại có thể tính toán thấu triệt như vậy?
Mấu chốt là nàng không chỉ tính ra mình, ngay cả dự định của Đệ Bát Kiếm Tiên, suy đoán của nàng cũng không khác mình là bao.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. . . cổ nhân nói không sai!
Nhưng nội tâm lại gợn sóng thế nào, mặt ngoài Từ Tiểu Thụ vẫn không chút lay động.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoay chén trà, hứng thú nói: "Phỏng đoán rất lớn mật."
Khương Kỳ nhất thời tắt tiếng.
Nàng nhìn ra Đệ Bát Kiếm Tiên quả thật không ôm tâm tư giết người tới, cho nên nghe nàng nói một hồi như thế, đối phương vẫn không tức giận.
Đây là một cái tín hiệu vô cùng tốt.
Nhưng đồng thời. . .
Lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, nàng đã nói đến mức ấy, muốn từ trong đôi mắt cá chết kia nhìn ra chút manh mối.
Kết quả, một chút gợn sóng cũng không thấy đâu.
Phản ứng của đối phương, chỉ là một loại tiền bối tán thưởng ý nghĩ chủ quan của tiểu bối.
Về vần ngôn hành cử chỉ, hắn hoàn toàn không có ý kiến.
Nghiêm ngặt mà nói, sau khi đối thoại một phen, Đệ Bát Kiếm Tiên đã hỏi ra toàn bộ mạch suy nghĩ của mình, thậm chí đối với phản ứng của Khương thị, có lẽ cũng đã tính trước.
Nhưng mình thì sao?
Khương Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nàng căn bản không có thu hoạch.
"Được rồi, ngươi qua bên kia ngồi đi."
Từ Tiểu Thụ kết thúc tra hỏi, chỉ vào vị trí cạnh cửa, hướng nữ nhân nói ra.
Đối với nghệ thuật nói chuyện, hắn vẫn luôn cẩn thận chu đáo.
Hiện tại mình đang đóng vai nhân vật gì, nên nói lời kịch thế nào, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không xúc động, thay Đệ Bát Kiếm Tiên phủ nhận suy đoán của Khương Kỳ.
Phủ nhận quá mức, sẽ chỉ đảo ngược thành thừa nhận.
Cường giả chân chính, luôn khinh thường giải thích.
Mà người thường nếu không nhận được câu trả lời chắc chắn, nhất định sẽ chất vấn ngược lại độ khả thi suy đoán của mình.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có khi chính là như thế.
Bởi vì có một số việc lúc đầu đã nghĩ chuẩn, nhưng không được khẳng định hoặc là phản bác, tiếp tục suy nghĩ lung tung, phương hướng nhất định sẽ sai lệch.
Từ Tiểu Thụ chỉ cần "Hiểu rồi", "Biết", cùng "Được rồi, ngươi nói xong liền đi chỗ khác chơi" là được.
Âm thanh vừa dứt, cho dù Khương Kỳ còn rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp.
Nhưng Đệ Bát Kiếm Tiên không muốn nói tiếp, nàng chỉ có thể làm theo ý hắn, chuyển ghế đến nơi khác ngồi.
Nhưng vị trí. . . vẫn là ở phía trước Khương Nhàn.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất thú vị.
Đây là một loại tâm tính bao che.
Đối phương đã nhìn ra mục tiêu tra hỏi kế tiếp chính là Khương Nhàn, sợ Khương Nhàn không gánh nổi áp lực, cho nên dùng vị trí trấn an y.
Trước có đại thụ, luôn có thể khiến người ta an tâm không ít.
Đáng tiếc, ý nghĩ của nàng rất tốt, nhưng lại gặp phải Từ Tiểu Thụ.
"Cạnh cửa."
Từ Tiểu Thụ vẫn chỉ tới cửa như trước, bình tĩnh nói ra: "Ta cho phép ngươi ở đây dự thính, là bởi vì ngươi thông minh, đến lúc đó tiểu chủ nhân đáp không được, không biết đáp lại như thế nào, ngươi có ba lần mở miệng."
Khương Kỳ tuyệt vọng ngoái nhìn Khương thiếu một chút.
Giờ phút này, ánh mắt nàng tràn ngập "Tự cầu phúc", cùng "Cố lên, nhất định phải vượt qua".
Sau đó, nàng chuyển ghế, đi ra sau lưng Khương Nhàn.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ cùng một thời gian, chuyển tới chỗ Khương Nhàn.
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Một khắc trước người ở trước mặt, loại cảm giác an toàn kia giúp Khương Nhàn bảo trì một tia bình tĩnh.
Hiện tại Khương Kỳ đi, mặc dù chỉ chuyển ra sau lưng, nhưng Khương Nhàn lúc này, quả thật đang chính diện đối mặt Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết.
Trong gian phòng yên tĩnh, tiếng tim đập "thình thịch" thập phần chói tai.
Sắc mặt Khương Nhàn đều có hơi đỏ lên.
Y kiệt lực khống chế nhịp tim của mình, nhưng loại phản ứng sinh lý này, căn bản không phải một tên diện thánh người có thể làm được.
Không sai, đổi thành người khác tới.
Trảm Đạo, Thái Hư. . .
Khương Nhàn tự tin mình sẽ không thất thố như thế.
Nhưng người trước mặt thì khác.
Hắn là Đệ Bát Kiếm Tiên!
Là thần thoại Đông Vực!
Sau khi đánh ra thanh danh tại Trung Vực, dùng sức một mình, nghiền ép một thời đại, thậm chí còn lưu lại cho người Bắc Vực ấn tượng không thể xóa nhòa.
Loại đại năng đứng trên đỉnh thế giới kia, hiện tại, đang ngồi trước mặt mình. . .
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Từ Tiểu Thụ nhìn Khương Nhàn, ánh mắt trọn vẹn dừng hơn mười cái hô hấp, cho đến khi toàn thân đối phương toát ra mồ hôi lạnh, trán nổi gân xanh, hắn mới thu hồi "Thế", khẽ cười một tiếng.
"Chớ sốt sắng, ta sẽ không giết người."
"Tiền bối có gì muốn hỏi, mời hỏi." Khương Nhàn không thèm đếm xỉa, cắn răng nói ra.
"Tốt."
Từ Tiểu Thụ rất hài lòng thái độ của đối phương: "Ngươi có Tam Yếm Đồng Mục đúng không? Theo ta được biết, đây là đồng thuật của Lệ gia." Hắn mở miệng, vẫn không màng danh lợi, thế nhưng nội dung lại như đạn pháo, oanh thẳng người trước mặt.
"Oanh" một cái, Khương Nhàn vừa mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, nhất thời đổ sụp, đầu óc trống không.
Y tuyệt đối không nghĩ tới, câu hỏi của đối phương lại sắc bén như vậy.
Trực tiếp đâm thẳng vào nơi yếu kém nhất.
Khương Nhàn quả thật bởi vì Tam Yếm Đồng Mục, mới tiếp lấy nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên y không ngờ tới, Đệ Bát Kiếm Tiên, đồng dạng cũng bởi vì đôi mắt này, để mắt tới mình.
"Vâng." Kháng trụ áp lực, Khương Nhàn ông thanh nói ra.
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh như trước: "Ngươi nói "vâng", là đang trả lời vấn đề thứ nhất, hay thứ hai, hoặc là. . . thứ ba, cả hai vấn đề?"
Nội tâm Khương Nhàn vùng vẫy hồi lâu, rốt cuộc run giọng lối ra: "Thứ ba."
Khương Kỳ ở phía sau thầm nghĩ hỏng bét.
Hiện tại mới vừa bắt đầu, Khương thiếu đã bị Đệ Bát Kiếm Tiên dẫn đạo.
Tuy có chút vấn đề không thể không đáp, nhưng ít ra cũng phải nói bóng nói gió, hoặc là truy ngược một chút tin tức, hoặc là kéo sang chuyện khác.
Nhưng hai chữ "Thứ ba", trực tiếp trả lời vấn đề, hoàn toàn không chút phản kháng.
Xem tình hình này, Khương Nhàn đã bị đối phương kéo vào tiết tấu.
Kháng trụ a. . . trái tim Khương Kỳ xiết chặt, ở phía sau âm thầm cổ vũ cho Khương thiếu.
Từ Tiểu Thụ chưa từng dừng lại, tiếp tục truy hỏi: "Đã Tam Yếm Đồng Mục là của Lệ gia, sao lại xuất hiện ở trên người tiểu tử ngươi? Tổng không đến mức là trời sinh đi?"
Đầu óc Khương Nhàn trống rỗng, chỉ có thể chết lặng trả lời: "Không phải trời sinh."
"Ồ, Hậu Thiên. . . " Từ Tiểu Thụ gật đầu, "Nếu như là Hậu Thiên, vậy ngươi làm thế nào đoạt tới tay?"
Khương Nhàn vô thức há miệng.
Lúc Khương Kỳ ở phía sau thấy tình huống không ổn, liền tranh thủ mở miệng trước: "Tiền bối hẳn biết, Lệ gia có Thiên Hạ Đồng Thuật, bí kỹ Tam Yếm Đồng Mục bị Khương thị ta đoạt được, Khương thiếu dùng thiên tư kinh người, luyện thành Tam Yếm Đồng Mục."
Từ Tiểu Thụ lườm nàng một chút, dựng thẳng hai ngón tay.
Hắn không để ý tới Khương Kỳ, lần nữa nhìn về phía Khương Nhàn: "Là như nàng nói?"
Lúc này Khương Nhàn đã kịp thời tỉnh ngộ, biết mình lâm vào tiết tấu đối của phương.
Thánh Nô có Lệ Song Hành, là tàn dư Lệ gia.
Mà Đệ Bát Kiếm Tiên chính là Thánh Nô thủ tọa.
Hiện tại hắn đến, nói không chừng là vì đòi công đạo cho Lệ gia, nếu thừa nhận đôi mắt này không phải Hậu Thiên luyện ra, mà là Hậu Thiên lắp vào. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận