Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1957: Tam Ly Môn Hạ, Chú Sát Dạ Kiêu (1)

Đại chiến phía chân trời hết sức căng thẳng.
Thiên Nhân Ngũ Suy tựa hồ quên đi thứ gọi là "thao thao bất tuyệt".
Y có thể nói chuyện trời đất với Trần Như Dã, thế nhưng thời điểm đối mặt với Dạ Kiêu, y căn bản không nói nửa câu dư thừa, sau khi lạnh lùng tuyên án "Ngươi sẽ chết" liền nhấc tay lên.
"Hô!"
Gió lớn nổi lên.
Tai Nạn Chi Chủ hư ảo to lớn, do suy bại chi khí hội thụ hình thành, tựa hồ bị cuồng phong phát động, nghiêng người lao tới chỗ Tử Vong Đại Pháp Sư.
"Vãng Sinh Trượng!"
Dạ Kiêu đồng dạng tích chữ như vàng, cũng không có nói nhảm, dùng ý niệm điều động tử linh triệu hoán vật, Tử Vong Đại Pháp Sư bắp thịt cuồn cuộn không cần ngâm xướng, quyền trượng khổng lồ trong tay đã bạo phát ra hắc sắc u quang.
"Oanh!"
Tử Vong Đại Pháp Sư cầm trượng quất lấy.
Vẻn vẹn một kích, không gian lập tức bị quất bạo.
Tai Nạn Chi Chủ đang lao tới bị cự lực quét ngang, nổ thành mảnh vụn, hóa thành sương mù tán loạn, không thể khôi phục hình dáng.
Thiên Nhân Ngũ Suy thờ ơ, ông ta đã sớm đoán được kết quả này.
Hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên người có hôi quang lưu chuyển, sau khi hấp thu toàn bộ khí tức tử vong ập tới, một thân linh nguyên quang chiếu, khí thế bộc phát.
(Dịch: hôi quang = ánh sáng xám)
"Thư Sinh Lạc!"
Thời gian vẻn vẹn nửa cái hô hấp, hai tay Thiên Nhân Ngũ Suy hợp ấn, trong miệng hô to một tiếng.
Sương mù suy bại đầy trời bỗng nhiên nhúc nhích, trong khung cảnh kỳ dị, biến thành từng đầu giòi bọ màu xám xấu xí, vặn vẹo, buồn nôn.
Sương mù hóa thành giòi bọ không còn giữ được trọng lượng nhẹ như lông hồng, ngược lại nặng tựa vạn quân.
Vừa mới hóa hình, Dạ Kiêu giẫm trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư liền trở thành trung tâm thế giới, phát ra vô tận lực hút đối với vạn sự vạn vật.
"Bẹp bẹp bẹp. . ."
Giòi bọ hóa thành mưa đá, dùng tốc độ cực nhanh lao tới chỗ Tử Vong Đại Pháp Sư.
Biển giòi bọ buồn nôn tranh nhau chen lấn, tựa hồ phát hiện ra con mồi béo bở nhất, thuận theo thân thể Tử Vong Đại Pháp Sư trèo lên, muốn tiến vào trong thân thể Dạ Kiêu.
Tràng diện lần nữa trở nên thập phần kinh dị!
Cho dù Dạ Kiêu thường xuyên thường nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, thế nhưng lúc này cũng bị giòi bọ dưới thân làm cho buồn nôn.
"Lực lượng suy bại. . ."
Đôi mắt giấu bên trong mũ trùm lóe lên một tia lãnh quang, có chút chần chờ do dự.
Nàng đã biết được, Thiên Nhân Ngũ Suy là một trong Ngũ Đại Tuyệt Thể, Suy Bại Chi Thể.
Loại thể chất này, đừng nói nàng chưa đột phá Bán Thánh, cho dù Bán Thánh đích thân tới, chỉ sợ đều không muốn đánh với gia hỏa kia.
Cho nên, việc cấp bách hiện tại không phải đánh với Thiên Nhân Ngũ Suy, mà là vừa đánh, vừa tìm cơ hội rời khỏi mảnh thời không đặc thù này.
Nhưng cấu trúc đại thảo nguyên vô cùng ổn định, tựa hồ được thiết kế để phong tỏa toàn bộ đường lui.
Dạ Kiêu xem như nhìn ra.
Thiên Nhân Ngũ Suy chưa từng nghĩ sẽ động Trần Như Dã.
Mục tiêu của y từ đầu đến cuối, chính là mình!
Trước phong thời không, sau đó trực tiếp khai chiến.
Chỉ cần thời gian chiến đấu kéo đủ lâu, Bán Thánh tới đều phải quỳ trước Suy Bại Chi Thể.
Về phần giòi bọ do lực lượng suy bại tạo thành. . . Dạ Kiêu ngược lại có thể dùng năng lực phân hóa, phân giải Tử Vong Đại Pháp Sư thành vô tận Tam Túc Hắc Kiêu.
Một khi hóa thành đàn cú, giòi bọ chỉ có thể giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị thôn phệ sạch sẽ.
Nhưng mấu chốt nằm ở đây!
Thiên Nhân Ngũ Suy là Suy Bại Chi Thể, y nắm giữ lực lượng "Vận rủi" cùng "Nguyền rủa".
Luận mức độ nan giải, nó thậm chí ở trên "lực lượng Tử Thần", quả thực đương thời có một không hai!
Dạ Kiêu dám dùng cú đen ba chân thôn phệ sinh vật, tử vật, nhưng nàng không dám thôn phệ giòi bọ do lực lượng suy bại biến thành, bởi vì làm như thế, sẽ khiến cho mình gánh lấy vô tận vận rủi.
Nghĩ đến đây, nàng không do dự nữa, quyết định từ bỏ đối kháng với Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Giới!"
Cú đen trên vai chợt hót vang.
Dạ Kiêu đứng trên vai Tử Vong Đại Pháp Sư đằng không bay lên, hắc vũ y phần phật lay động, đôi tay trắng nõn từ bên trong duỗi ra, nhẹ nhàng kết ấn.
"Tam Ly Môn!"
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, sắc trời bỗng nhiên tối lại.
Một tiếng oanh minh thật lớn, phía trên cửu thiên hắc ám bỗng nhiên hạ xuống ba đạo trọng môn cực lớn.
Tam môn nện xuống đất, dấy lên cát bụi đầy trời, cỏ cây tán loạn.
Hồn thể tam môn đen kịt, trọng cổ huyền bí.
Trên cửa có khắc đồ án ngạ quỷ xan thực, đại đỉnh nấu người, núi đao biển lửa, cùng các loại đường vân quỷ dị phức tạp, tràn đầy khí tức tử vong.
Vừa hạ xuống, tam môn liền xếp thành hình quạt, bao phủ Dạ Kiêu cùng Tử Vong Đại Pháp Sư dính đầy giòi bọ ở bên trong, tựa hồ muốn mạnh mẽ phân chia dương gian cùng âm giới.
"Mở!"
Dạ Kiêu tuyên cáo sắc lệnh.
Ba phiến Tử Vong Chi Môn "oanh" một tiếng, trực tiếp mở ra, không có nửa điểm vướng víu.
"Ô ô ô."
Bên trong cánh cửa đầu tiên lao ra vô số ngạ quỷ, nhìn thấy liền cắn, gặp không khí liền nuốt, thuyết minh cho câu nói "bụng đói ăn quàng".
Tử Vong Đại Pháp Sư còn không kịp phản ứng kịp, vừa mới quay đầu, ngạ quỷ nhào tới thân thể nó, liền linh nhục mang theo giòi bọ suy bại cũng cắn xé, nhét vào trong miệng.
"Ách a a! ! !"
Trong lúc nhất thời, tiếng ngạ quỷ thét gào hòa cùng tiếng Tử Vong Đại Pháp Sư kêu thảm, vang vọng mây xanh.
Nếu như nơi này có phàm nhân, liền có thể thấy được khung cảnh Cửu U Địa Ngục, quả thật vô cùng thê thảm!
Từ Tiểu Thụ bị dọa sợ.
Hắn cảm thấy năng lực của Thiên Nhân Ngũ Suy đã rất buồn nôn, nào ngờ Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu dùng ra chiêu này, càng là kinh dị bên trong kinh dị.
Ngạ quỷ bên trong Tam Ly Môn không phân địch ta.
Sau khi ồ ạt thoát ra, một bộ phận thậm chí tìm tới Dạ Kiêu, đương nhiên, Từ Tiểu Thụ trốn ở nơi hẻo lánh cũng bị để mắt tới.
Quỷ Ký trong mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, không chút nghĩ ngợi cường khống đám ngạ quỷ này.
Thế nhưng hắn căn bản không nghĩ tới, đầu óc đám ngạ quỷ kia vừa bị mình khống chế, thân thể liền uốn éo xé đứt đầu, sau đó vung cánh tay quơ loạn, nắm lấy không khí nhét vào trong cổ. . . thật mẹ nó kinh dị!
Nếu như bị thứ quỷ kia đuổi kịp, không biết linh hồn sẽ bị xé thành bao nhiêu mảnh!
"Thảo nê mã, chiêu này là dùng đến hù chết người sao?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi ngưng bước, liên tục lùi lại, không muốn trêu chọc đám quỷ này.
Đây là Dạ Kiêu cùng Thiên Nhân Ngũ Suy quyết đấu, mình làm quần chúng ăn dưa đứng xem là được rồi.
"Oanh!"
Vừa rút lui né tránh bầy quỷ, vừa nhìn chằm chằm chiến trường.
Sau khi cánh cửa đầu tiên mở ra, cánh cửa thứ hai cũng "oanh" một tiếng mở theo.
Khác với Tử Vong Chi Môn đầu tiên, cánh cửa này khắc lấy đại đỉnh nấu người, vừa mới mở ra, bên trong liền tuôn trào nước sôi màu vàng cuồn cuộn vô tận.
Thoạt nhìn, nó giống như nước hoàng tuyền bị đun sôi sông!
Nước sôi vô biên, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại thảo nguyên.
Đồng thời mực nước không ngừng tăng lên, từ mắt cá chân đến đầu gối, cuối cùng ngập hết một người. . . vẫn không có dấu hiệu dừng lại!
"Thứ quỷ gì?"
Từ Tiểu Thụ bị bức bay lên không trung, ánh mắt kinh dị.
Hắn lần nữa cảm nhận được thế nào là "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn".
Thiên Nhân Ngũ Suy khai chiến với Dạ Kiêu, người sắp thụ thương đầu tiên lại chính là mình!
Không gian bị nước sôi cuồn cuộn bốc hơi trở nên vặn vẹo.
Vạn sự vạn vật trở nên mờ ảo, không thể nhìn rõ được.
Lòng hiếu kỳ của Từ Tiểu Thụ có hạn, hắn không muốn biết nếu bị thứ dơ bẩn kia dính vào, sẽ có hậu quả gì.
Hắn cùng Thiên Nhân Ngũ Suy đồng thời có hành động, không ngừng bay lên.
Chỉ cần Thiên Nhân Ngũ Suy không xuất thủ, mình liền không xuất thủ, y làm cái gì, mình liền làm theo cái đó, một khi y đánh không lại, vậy mình liền dùng Tiêu Thất Thuật.
Như thế, hẳn sẽ không xảy ra chuyện đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận