Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 39: Trước Cứu Triều Thanh Đằng

Ba!
Hai đầu gối Triều Thanh Đằng mềm nhũn, mặt chạm đất bất tỉnh ở trên lôi đài.
Lồng ngực của y bị Tàng Khổ xuyên qua, vết thương to như nắm đấm, máu chảy như suối, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả lôi đài.
"Cứu người kìa!"
Từ Tiểu Thụ thấy tất cả mọi người ngây ra như phỗng, lập tức hô to với Tiếu Thất Tu.
Trọng tài đại nhân vung tay lên, lập tức có nhân viên y tế lao lên, đồng thời vây quanh Từ Tiểu Thụ cùng Triều Thanh Đằng.
Từ Tiểu Thụ nhìn bốn khuôn mặt quen thuộc vây quanh, đây không phải mấy tên trước khi tranh tài cứu chữa cho dưa hấu đấy ư?
"Không cần quản ta, trước cứu Triều Thanh Đằng."
Nhìn mấy tên này móc đao ra, Từ Tiểu Thụ hoảng hốt, vội vàng chỉ vào một bên khác: "Hắn khắp người đều là lỗ kìa, hơn nữa còn là Tiên Thiên, hắn quan trọng hơn."
"Ngươi cũng quan trọng!" Nhân viên y tế việc nghĩa chẳng từ nói.
Cứu người là thiên chức của bọn họ, cho dù đối diện là gia hỏa đầu óc có bệnh.
"Nhận quan tâm, điểm bị động cộng 4."
Từ Tiểu Thụ nhìn bọn họ lấy kim chỉ, một mặt do dự.
Cứu người đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, hiện tại hắn không cần.
Chiến một trận với Triều Thanh Đằng, cũng chỉ có "Đại Hàn Vô Khí" cùng "Huyền Băng Phong Bi Thủ" mới chân chính tạo thành tổn thương cho thân thể hắn.
Nhưng đã "qua".
Bông tuyết kiếm khí lúc trước kém chút đâm hắn thành tổ ong, nhưng mà có Sinh Sinh Bất Tức, bất quá chỉ thống khổ một chút mà thôi.
Bông tuyết kiếm khí vừa dừng lại, thương thế đã lập tức khôi phục non nửa.
Sau đó khối băng áp súc trong nháy mắt, nếu như là người khác đoán chừng thần hồn đều bị đông lại, nhưng Từ Tiểu Thụ vừa nuốt Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, cộng thêm nhục thân Tiên Thiên, cộng thêm Sinh Sinh Bất Tức...
Nói thật, thương tổn "Huyền Băng Phong Bi Thủ" còn không có lớn bằng "Đại Hàn Vô Khí".
"Ta thật không cần..." Từ Tiểu Thụ yếu ớt nói.
Bốn tên nhân viên công tác trừng mắt liếc hắn một cái, có ai không nhìn thấy người bị đánh như cái giẻ rách.
Ngươi xem y phục này, đều bị máu nhuộm đỏ.
Còn có khuôn mặt nhỏ, xanh một miếng tím một khối, hiển nhiên bị đông đến không nhẹ.
"Được thôi..."
Từ Tiểu Thụ từ bỏ chống cự, bốn người nâng châm cầm dao, lập tức sờ vào thân thể Từ Tiểu Thụ.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 4."
Chỉ trong nháy mắt, động tác bốn người không hẹn mà cùng cùng nhau dừng lại, bốn mặt chấn kinh nhìn Từ Tiểu Thụ.
"Chuyện này..."
Làm sao có thể?
Gia hỏa này là biến thái à, vừa rồi bị Triều Thanh Đằng công kích như thế, vậy mà chỉ tạo thành một chút thương thế?
Hơn nữa sinh mệnh lực liên tục không ngừng bành trướng trong cơ thể, quả thật còn khoa trương hơn ăn Xích Kim Đan.
Còn trị liệu cái quỷ gì?!
Ngay cả miệng vết thương cũng...
Tại sao có thể như vậy...
Chẳng lẽ, nhục thân Tiên Thiên thật cường đại như vậy?
Từ Tiểu Thụ buông tay đứng dậy, mặc dù bên ngoài thân thể hắn vẫn có chút cóng đến phát tím, nhưng năng lực hành động trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã khôi phục lại.
"Nói không cần trị liệu các ngươi còn không tin."
Từ Tiểu Thụ chỉ chỉ Triều Thanh Đằng: "Nhanh cứu hắn đi, vừa rồi Tàng Khổ hẳn đã tránh nơi yếu hại, không chết được."
Bốn người chần chừ, hiển nhiên bị chấn kinh tạm thời mất phương hướng, vì để cho bọn họ an tâm, Từ Tiểu Thụ dứt khoát hất ống tay áo lên.
"Ta nói thật, gia hỏa này căn bản chưa từng tổn thương được ta."
"Nhanh đi cứu hắn."
Cùng lúc đó, nhân viên y tế một bên khác vừa vặn dừng cứu chữa, thần sắc hưng phấn bắt đầu.
"Tỉnh!"
"Quá tốt... hả?"
Đám người còn không hưng phấn bao lâu, chỉ thấy Triều Thanh Đằng vừa tỉnh sắc mặt tối đen, một lần nữa choáng ngất.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Tiểu đội bốn tên nhân viên y tế trong mắt chứa sát khí, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ.
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 4."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 666."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 888."
Quả nhiên vừa ra kết giới, cột tin tức liên tiếp truyền đến mấy đạo tin tức.
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy tất cả mọi người trên khán đài đứng dậy vỗ tay, vui tươi hớn hở phất tay đáp lại.
"Hả?"
Hắn chợt thấy Kiều trưởng lão cùng Chu Thiên Tham, hai người này đều giơ ngón tay cái lên, chỉ kém lao xuống cho cái ôm âấm áp.
"Nhận khen ngợi, điểm bị động cộng 2."
Cũng may đây là trận đấu thứ ba, người xem không xuống được, tránh khỏi nam nam tướng ủng.
Từ Tiểu Thụ cười đáp lại bọn họ, trong đầu lại hơi nghi hoặc một chút.
Kiều trưởng lão đến xem hắn thi đấu, cổ vũ cho hắn còn có thể lý giải, nhưng tên Chu Thiên Tham này là cái quỷ gì?
Chân trước mới đánh một trận, chân sau liền biến thành fan của mình?
Một lần nữa trở lại khu chờ, mặc dù lúc này đã không còn sớm, nhưng Từ Tiểu Thụ không có lập tức trở về đi.
Trên lôi đài thu thập xong, Tiếu Thất Tu cũng không cần rút thăm, bởi vì tám tiến bốn chỉ còn một vòng cuối cùng.
Mạc Mạt!
Cao thủ Tiên Thiên!
Hạng nhất Phong Vân Bảng!
Luận thực lực, hoàn toàn xứng đáng ngoại môn đại sư tỷ.
Từ Tiểu Thụ lưu lại, đương nhiên mà muốn quan sát Mạc sư muội rất có thể trở thành đối thủ ngày mai của mình.
Giữa sân, Mạc Mạt một bộ áo xanh, da thịt trắng như tuyết.
Tay nàng nắm một cái tiểu lư đồng, đốt tử đàn hương, khí chất cao thủ Tiên Thiên cộng thêm không cốc u lan, sinh sinh ép đối thủ tới mức không ai nhìn thấy.
Từ Tiểu Thụ rửa mắt đợi lấy.
Nhưng mà tranh tài bắt đầu, mạo hiểm, gợn sóng gì đều không có, thuần thục, đối thủ có tu vi Luyện Linh thập cảnh bị Mạc Mạt dùng thời gian hai hiệp đánh bay ra khỏi lôi đài.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Cao thủ Tiên Thiên chết tiệt!
Hắn oán hận xoay người rời khỏi khu chờ.
Đứng giữa ngã ba trong rừng cậy, một đường thông hướng hồ Nga, một đường thông hướng tiểu viện.
Vế trước đại biểu thần bí cùng không biết, vế sau là an nhàn cùng thoải mái dễ chịu.
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời lựa chọn vế sau.
Nói đùa, vất vả lắm mới hạ bệ Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, đi hồ Nga làm gì, lại ăn một viên sao?
Muốn chết cũng không thể chết như vậy, quá mẹ nó thống khổ!
Trở lại tiểu viện, tắm rửa xong, nằm dài trên giường, cảm giác thư sướng xông thẳng lên đầu.
Từ Tiểu Thụ móc ra một viên Luyện Linh Đan, hít một hơi.
"Khà ! ".
Gấp đôi khoái hoạt!
Sau khi thăng cấp, Phương Pháp Hô Hấp cũng đã được tăng cường, khẽ hấp liền hết một viên thuốc, cũng may hiện tại Từ Tiểu Thụ đã có sức chống cự khoái cảm.
Dù vậy, hắn vẫn lập tức bị đánh đến thất thần, sau đó một trận linh lực khuấy động, khí hải triều thăng.
Theo thân thể run một cái...
Đột phá...
Luyện Linh bát cảnh!
Từ Tiểu Thụ mộng.
Tối hôm qua luyện hóa xong Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, hắn vất vả gắt gao đè lại cảnh giới, kết quả hiện tại nhất thời không chú ý, để cho đột phá...
"Được rồi, muốn nhanh thì nhanh."
"Nói không chừng tốc độ này của ta, đối với một vài thiên tài chân chính mà nói, kỳ thật căn bản vốn không tính là gì."
Từ Tiểu Thụ tự an ủi mình, vậy không quan tâm đến nó, dù sao ngủ một giấc cảnh giới liền có thể vững chắc xuống.
Hắn dứt khoát chú ý vào cột tin tức trong đầu.
Điểm bị động: 18882.
"Ngô, còn thiếu một chút."
Mặc dù đã đại khái đoán được kết quả, nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn có chút thất lạc.
Không có Tẫn Chiếu Hỏa Chủng mỗi giây một điểm bị động, chỉ dựa vào hơn một ngàn người trên khán đài cống hiến, một trận đấu căng hết cỡ cũng chỉ chừng bốn năm ngàn điểm bị động.
Đây còn là may mắn có một thức "Đại Hàn Vô Khí" của Triều Thanh Đằng, nếu không một hai ngàn điểm bị động đã bị bốc hơi.
"Tẫn Chiếu Hỏa Chủng..."
Lúc này Từ Tiểu Thụ có hơi nhớ nhung thứ này rồi, nhưng mà hỏa chủng kia giống như một quả bom hẹn giờ, ngẫm lại liền thôi...
Nhưng có lẽ, mình có thể khống chế nó thì sao...
Từ Tiểu Thụ vuốt cằm nghĩ ngợi, đè ý nghĩ lớn mật này xuống.
Thay vì suy nghĩ Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, còn không bằng ngẫm lại lão đầu chết tiệt kia cho mình nuốt thứ này, đến cùng có ý đồ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận