Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 723: Mạnh Lên. . . À Không, Thời Khắc Rút Thưởng (3)

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
"A phi!"
"Sao có thể tự mình nguyền rủa mình?"
Hắn vội vàng tự tát miệng hai lần, sau đó động tác cứng đờ.
"Chờ một chút, quy tắc hệ thống, là không thể tự sản xuất điểm bị động mà?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình tìm được bug, loại bug có thể hung hăng kéo hơn trăm ngàn vạn lông dê kia.
Trong đầu lần nữa tự nguyền rủa mình:
"Nếu như mình có thể hoàn toàn biến mất trên thế giới này. . . "
Một nhìn cột tin tức.
"Không có phản ứng?"
Một mảnh im ắng, khiến cho Từ Tiểu Thụ hoảng hốt không thôi.
"Xảy ra chuyện gì, khi có khi không, chẳng lẽ vô thức nguyền rủa có thể, nhưng cố ý, không được?"
Đúng lúc này.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Sư muội chết bầm. . . "
"Tức chết ta rồi!"
Hắn xiết chặt nắm đấm, kém chút lao ra treo ngược tiểu sư muội lên đánh.
Tiểu cô nương này thật. . . thật. . .
Có độc a!
Không có việc gì nguyền rủa mình một chút?
Đang yên đang lành!
Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tiểu Thụ lần dồn lực chú ý vào phần rút thưởng.
Tuy không thực tế, nhưng thức tỉnh, hẳn nên đặt sau rút thưởng.
Vạn nhất rút thưởng có thể nhất tiễn song điêu thì sao?
Chất lượng hàng hóa thậm chí siêu việt Ẩn Nấp?
"Hắc hắc."
Từ Tiểu Thụ yy cưới lên.
Hắn luôn tự phụ như thế, tuy mỗi lần "tay không trắng tay lại về không", nhưng cũng không ảnh hưởng đến thiên tính vọng tưởng của nhân loại, đúng không?
"Chơi mười liên rút thăm dò sâu cạn trước đã!"
Vung tay lên.
Dù sao còn có hai mươi sáu vạn điểm bị động, năm vạn thăm dò toàn cục, chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
"u hoàng phụ thể!"
Quát lớn một tiếng, cắm chìa khóa bị động vào, Từ Tiểu Thụ thành kính bày ra bộ dáng Amen phương tây, lúc này mới chuyển mắt nhìn cột tin tức.
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Lại đến một chai!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
"Thu được kỹ năng bị động kéo dài: Biến Hóa!"
"Cảm ơn đã chiếu cố!"
Biến Hóa?
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
"Ngọa tào, xuất hàng! ! !"
Hắn không dám tin trừng muốn rách hốc mắt, cả người cúi xuống, muốn xác định xem đây có phải ảo giác hay không.
Nhưng cột tin tức nằm bên trong Nguyên Đình.
Cúi người sẽ chỉ ngã xuống, sao có thể nhìn rõ ràng được?
"Đông!"
Một tiếng vang trầm, Từ Tiểu Thụ đầu nện đất, trực tiếp đụng ra một cái hố to.
Dù vậy, hắn cũng không có lập tức rút đầu ra, mà là tiếp tục ngơ ngác nhìn hàng chữ ở trong cột tin tức. . .
"Ha ha ha!"
Cả người hắn bắt đầu run rẩy, co rút.
Từ Tiểu Thụ điên rồi.
"Biến Hóa?"
Hắn kinh thanh gào rít một phen, âm thanh tràn đầy kinh hỉ.
Bỗng nhiên, thời điểm âm thanh kêu to sắp biến mất, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình có thể tùy ý điều chỉnh ầm thanh.
"Biến Hóa?"
Hắn lại kêu một tiếng, lần này là âm thanh của Mộc Tử Tịch.
"Ngọa tào. . . "
Âm thanh Ngư Tri Ôn cũng xuất hiện, chỉ là cảm giác rất kinh dị, không thích hợp.
Từ Tiểu Thụ nâng đầu, thần sắc tràn đầy chấn kinh.
"m thanh biến hóa? !"
Hắn lập tức xoay người móc ra một chiếc gương, cảm giác giờ khắc này, mình có được toàn thế giới.
Nhưng cho dù hắn có nháy mắt ra hiệu như thế nào, hình ảnh trong gương vẫn không có chút biến hóa.
"Đúng rồi, đúng rồi."
"Đẳng cấp không đủ!"
Từ Tiểu Thụ lập tức tỉnh ngộ.
Năm ngàn điểm bị động mãng vào Tiên Thiên.
Lại dùng năm vạn, trực tiếp tăng lên cấp bậc Tông Sư!
"Biến Hóa (Tông Sư Lv. 1)."
"Biến!"
"Biến cho lão tử!"
Mặt mày khẽ động, Từ Tiểu Thụ nằm trên mặt đất, khuôn mặt già nua dần xuất hiện nếp nhăn.
Một giây sau, khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn giống như Thủ Dạ, không khác một chút nào.
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ cười muốn méo mồm.
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha!"
"Từ Tiểu Thụ!"
Nắm vuốt cuống họng, âm thanh Từ Tiểu Thụ trực tiếp biến thành âm thanh Thủ Dạ, "Ta xem lần này ngươi chạy thế nào!"
Giống như đúc!
"Ha ha ha!"
Bộ dáng Từ Tiểu Thụ điên điên khùng khùng.
Hắn nhìn vào tấm gương, giống như bệnh nhân tâm thần gào thét: "Thủ Dạ lão đầu, ta xem lần này ngươi làm sao bắt được ta, ha ha ha. . . "
Biến Hóa cộng thêm Ẩn Nấp, đây căn bản là một cặp bài trùng.
Khuôn mặt trong gương bỗng nhiên biến đổi, trở thành mặt nam tử váy đỏ.
"Ca ca ~ "
Một tiếng kêu gọi kệch cỡm, trực tiếp khiến toàn thân Từ Tiểu Thụ nổi da gà, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, hai tai ong ong.
Giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, cả người lập tức thanh tỉnh lại.
"Ba" một tiếng, xoay người đứng lên, Từ Tiểu Thụ hung hăng tát mình một bạt tai.
"Mẹ kiếp, sao mình có thể phát ra âm thanh buồn nôn như vậy."
"Thảo, thảo. . . "
"Tê!"
Nhịn không được toàn thân lại run một cái, Từ Tiểu Thụ khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Hắn sững sờ đứng bất động một khoảng thơi gian.
Thật lâu sau.
"Ha ha ha ha ha. . . "
Sau khi càn rỡ cười to.
"Thu!"
Từ Tiểu Thụ hồi phục tâm thần.
Giờ khắc này, hắn biết, mình vô địch.
Vô địch thiên hạ!
"Ra Bạch Quật, phải lập tức đổi trang phục."
"Đúng rồi!"
"Một bộ bạch bào, một bộ hồng bào, một bộ người bịt mặt, một bộ Tang lão, váy đỏ cũng phải chuẩn bị một kiện, còn gì nữa nhỉ. . . "
"Được rồi, dù gì mình cũng có tới vài tỷ, trước dùng một trăm triệu đi mua quần áo."
"Như Lai phật tổ, Tề Thiên Đại Thánh. . . "
"Cho dù không có, cũng phải đặt may!"
Từ Tiểu Thụ hung hăng nắm quyền, đầy mặt phấn khởi.
"Đúng rồi. . . "
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Biến Hóa của hệ thống, thật chỉ nông cạn như thế sao?
"Không nhất định."
"Không, phải nói là khẳng định không chỉ."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh lại, nhíu mày đăm chiêu.
Lúc trước mỗi một kỹ năng bị động, đều có chỗ đại dụng.
Tuy giờ phút này Biến Hóa cũng biểu hiện ra tác dụng rất lớn.
Nhưng căn cứ vào hai chữ Biến Hóa kia.
Hệ thống xuất phẩm, đều là tinh phẩm.
Nhất định vẫn còn công dụng khác mà mình chưa nghĩ ra.
"Ngoại vật?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, tiện tay cầm lấy một khối đá vụn dưới đất.
Nhưng ý niệm thao túng, hoàn toàn không có phản ứng.
"Quả nhiên, kỹ năng bị động chỉ có thể tác dụng lên bản thân."
"Nếu như những vật khác cũng có thể biến hóa, nó liền thành chủ động kỹ."
Từ Tiểu Thụ không nhụt chí.
"Bản thân. . . "
Hắn tự lẩm bẩm, nhìn tảng đá trong tay, đột nhiên tâm niệm khẽ động.
"Sưu!"
Cánh tay trong nháy mắt biến dài, trực tiếp xuyên phá cửa sổ đoạn tháp cách mấy trượng hơn.
"Lạch cạch lạch cạch. . . "
Vụn gỗ rơi xuống đất, tràng diện vô cùng tĩnh mịch.
Cả người Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
"Chuyện này. . . "
"Vãi chưởng!"
Trong nháy mắt, khuôn mắt hắn đã biến ảo ra hơn trăm loại thần sắc.
"Thật mẹ nó có lý!"
"Biến hóa biến hóa. . . cũng không chỉ dịch dung, mà còn có thể biến hóa mỗi một bộ vị trên thân thể!"
"Cánh tay của mình có thể biến hình."
"Người sống trên đời, có dài có ngắn a!"
"Như vậy, nếu mình muốn cót bờ lây. . . "
Suy nghĩ Từ Tiểu Thụ định trụ, trong mắt toát ra vẻ mừng rỡ.
Hắn đột nhiên kéo cánh tay phải ra sau, dưới mắt trái xuất hiện một vết sẹo.
Một giây sau, tiếng quát khẽ vang lên trong đoạn tháp:
"Gear Third!"
"Bành!"
Theo tiếng mà động, cánh tay khổng lồ trực tiếp bành trướng oanh phá trần nhà đoạn tháp.
Cánh tay phải to lớn giống như thiên thần trọng chùy, mỗi một ngón tay, đã có thể sánh với thân thể một người bình thường.
Từ Tiểu Thụ giật mình.
Chỉ là trong đầu lóe lên linh quang, nào ngờ. . .
"Đây đúng thật là vô địch nha!"
Không dám chùy xuống dưới.
Từ Tiểu Thụ biết lực lượng của mình.
Hắn chầm chập thu tay lại, xuất thần nhìn cánh tay vừa to vừa dài.
"Đây là cực hạn biến hóa to nhỏ trước mắt."
"Nhưng mà. . . "
Dừng một chút, Từ Tiểu Thụ vẫn không thể nào tin được, nỉ non, "Thật sự chỗ nào cũng có thể biến hóa sao?"
Không gian lần nữa yên tĩnh trở lại.
Bầu không khí trở nên quỷ dị.
Thời gian phảng phất bắt đầu chậm chạp. . .
Từ Tiểu Thụ chậm rãi cúi đầu xuống, sau khi tự mình cảm thụ một phen, chầm chậm nâng lên.
Sắc mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha. . . "
"Ha ha ha. . . "
"Thứ này, thứ này thật thật thật. . . vô địch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận