Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1961: Ta Sẽ Ra Tay (1)

"Tách."
Giọt nước từ trên xà ngang đại điện nhỏ xuống, hoàn cảnh Chân Hoàng Điện cực kỳ ẩm ướt.
Khương Bố Y vượt qua bãi nước nhỏ, sau lưng dẫn theo Cấm Kỵ Nhân Ngẫu, đi tới trước mặt tiểu cự nhân cao khoảng một trượng.
Đây tựa hồ là một pho tượng cự nhân?
Pho tượng cự nhân khoác trọng giáp tàn tạ màu đen, trong tay nắm lấy một thanh hắc kích, ở giữa khe hở khôi giáp tràn đầy mạng nhện, trên người phủ đầy bụi bặm, hẳn đã rất lâu không có ai đến thanh tẩy.
Chuyện này rất bình thường, Hư Không Đảo bị bỏ hoang bao nhiêu năm?
"Chờ một chút!"
Khương Bố Y vốn định vượt qua pho tượng, tìm kiếm xem bên trong tòa đại điện này, có đồ vật mình muốn hay không.
Thế nhưng thời điểm dịch chuyển ánh mắt khỏi pho tượng cự nhân, ông ta liền có cảm giác mình bị thứ gì đó theo dõi, cái ót phát lạnh.
Tuy nhiên sau khi xoay người lại, pho tượng cự nhân căn bản chưa từng động qua.
Hai mắt khép hờ chỉ lộ ra một cái khe hẹp, không thể nhìn rõ ánh mắt, mặc dù pho tượng sinh động như thật, thế nhưng căn bản không có nửa điểm sinh cơ.
"Ai?"
Khương Bố Y bình tĩnh lên tiếng, ông ta tin vừa rồi không phải ảo giác.
Nếu không phải pho tượng kia nhìn mình, như vậy bên trong Chân Hoàng Điện, còn có những người khác đang núp trong bóng tối nhìn trộm.
Mộc Tử Tịch theo sau lưng, sắc mặt trắng bệch như trước, cho dù Khương Bố Y mở miệng hỏi, vẫn không thể khiến nàng phản ứng mảy may.
Thấy lão đầu cảnh giác nhìn quanh, nàng căn bản không có động tác dư thừa, đôi mắt không có tiêu cự hướng thẳng tới tượng đá to lớn.
"Dưa hấu, dưa hấu, toàn bộ đều là dưa hấu, dưa hấu vừa thơm vừa ngọt. . ."
"Nhân Ngẫu" cấp tốc suy nghĩ, giống như gặp được hảo bằng hữu của mình.
Đã ngươi là pho tượng, vậy đừng giả thần giả quỷ, cứ giống như ta là được.
Mọi người đừng làm loạn, ngoan ngoãn một chút, đừng để phát sinh sự tình gì, có được hay không?
Khương Bố Y không chờ được hồi âm, lập tức bạo khởi xuất thủ, vung chưởng đánh thẳng tới đầu pho tượng cự nhân, thánh lực tuôn trào.
Ông ta từng thí nghiệm qua, chỉ cần không làm càn, xuất thủ thăm dò như thế sẽ không lãng phí số lần ra tay.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, một chưởng ẩn chứa thánh lực sắp đánh nát đầu pho tượng.
Pho tượng cự nhân bỗng nhiên chấn động, bụi bặm trên thân bay lả tả, mí mắt đột nhiên nâng lên, đồng tử trong mắt ngưng tự, bạo phát ra hai đạo tinh quang.
Thánh lực ba động!
"Xoát!"
Khương Bố Y không chút nghĩ ngợi, lập tức thu thế lui về sau.
Thời khắc tiếng gió vang lên, ông ta bạo lui hơn mười trượng, thẳng ra bên ngoài đại điện.
Có trời mới biết trong đầu xuất hiện tử vong đếm ngược là một chuyện khó chịu đến cỡ nào, nó khiến cho lúc Khương Bố Y đối mặt với nguy hiểm, phản ứng đầu tiên vĩnh viễn là lui lại, mà không phải trực tiếp đối cứng.
Thế nhưng ông ta lui như vậy, tiểu bằng hữu "Nhân Ngẫu" liền thay thế đứng ở phía trước.
Mộc Tử Tịch trợn tròn mắt.
Pho tượng cự nhân thức tỉnh, lão đầu bảo tiêu chạy trước, để một mình nàng đối mặt với nguy hiểm không biết!
Chân nàng như rót chì, muốn nhấc cũng không nhấc nổi.
Cả người giống như máy móc mới lên dây cót, "rắc rắc rắc" quay đầu ra sau, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Khương Bố Y.
"Dưa hấu, cứu ta với, sao ngươi có thể lui một mình. . ."
Mộc Tử Tịch không dám nói ra, thế nhưng lại khiến cho con ngươi Khương Bố Y co rụt lại.
Giờ khắc này, cho dù ông ta là Bán Thánh cũng cảm thấy rùng mình, bởi vì phía trước từ một đạo, biến thành hai đạo ánh mắt nhìn chăm chú!
Lúc đầu chỉ cần đề phòng pho tượng cự nhân.
Hiện tại mình lui ra ngoài, tựa hồ chọc giận Cấm Kỵ Nhân Ngẫu, ngay cả nàng cũng quăng tới ánh mắt nguyền rủa. . .
"Hô ~ "
Không dám chần chờ, thánh lực thuộc tính Vân nhu hòa bao trùm Cấm Kỵ Nhân Ngẫu, Khương Bố Y dời nàng từ trong đại điện ra ngoài, đặt ở cách mình không xa.
Lúc này ông ta mới cảm giác được "ánh mắt nguyền rủa" giảm đi một đạo.
"Suýt chút nữa hai mặt thụ địch. . ."
Khương Bố Y liếc mắt nhìn Cấm Kỵ Nhân Ngẫu gục đầu xuống, tựa hồ từ bỏ dự định xuất thủ, trong lòng thở phào một hơi.
Hiện tại ông ta mới có thời gian đánh giá pho tượng cự nhân bên trong đại điện.
"Tội nhân. . . cớ gì. . . đến thăm. . . Chân Hoàng Điện. . ."
Pho tượng cự nhân nói chuyện, âm thanh khàn khàn chưa từng nghe thấy, tựa như hai tảng đá khô khốc ma sát phát ra âm thanh.
Khương Bố Y miễn cưỡng nghe hiểu pho tượng cự nhân kia đang nói gì, trong lòng duy trì cảnh giác, thế nhưng sầu lo giảm đi không ít.
Có thể giao lưu. . .
Thật quá tuyệt vời!
Chí ít, nó tốt hơn Cấm Kỵ Nhân Ngẫu không rõ ý đồ.
"Ngươi là người phương nào, vì sao lại ở đây?" Khương Bố Y lạnh giọng hỏi ra.
Ông ta tạm thời không thể ra tay, thế nhưng uy áp Bán Thánh vẫn rất đủ, có thể dò xét một hai.
Pho tượng cự nhân bên trong Chân Hoàng Điện không giống Hư Không Thị cho lắm, hẳn chỉ có Cấm Kỵ Nhân Ngẫu quỷ bí, mới có thể đọ sức với nó.
Ừm, còn có thánh lực ba động. . .
Đây là sinh vật "thạch điêu" cấp bậc Bán Thánh?
Khương Bố Y suy đoán, liền nghe pho tượng cự nhân lần nữa lên tiếng: "Hư Không Tướng Quân. . .Tội. . ."
Hư Không Tướng Quân?
Hư Không Thị?
Khương Bố Y lập tức liên hệ hai thứ này lại với nhau, sau đó từ trong ký ức tìm tới tư liệu có liên qua đến Hư Không Đảo.
Nó là người lãnh đạo Hư Không Thị?
Hiện tại ở trên Hư Không Đảo, vẫn còn tồn tại Hư Không Tướng Quân có sinh cơ?
Tội, là tên của nó?
Khương Bố Y không dám lỗ mãng, nếu như đối phương thật đúng là Hư Không Tướng Quân, vậy liền đại biểu nó có năng lực trảm thánh.
Hư Không Đảo đối với Thái Hư mà nói, là một nơi kỳ ngộ cùng nguy hiểm song hành, thế nhưng đối với Bán Thánh mà nói, nơi này khó khăn trùng trùng.
Đặc biệt là khi Bán Thánh còn bị hạn chế số lần xuất thủ!
Âm thanh "lạch cạch" vang lên, Khương Bố Y tiến lên một bước, đạp vào vũng nước nhỏ có thể nhìn thẩy ở mọi nơi bên ngoài đại điện, ôm quyền trịnh trọng nói:
"Bản thánh đăng lâm Chân Hoàng Điện, là vì tìm kiếm một thứ gọi là Miễn Trục Lệnh, nếu có thể đổi liền đổi, nếu không có liền cáo từ."
Ông ta cảm thấy mình không có quấy rầy, thậm chí đánh vỡ yên tĩnh nơi đây, say khi phát hiện pho tượng cự nhân không manh động, Khương Bố Y càng sẽ không xuất thủ phá hư, chỉ muốn hòa bình giao lưu.
Pho tượng cự nhân tiết tấu rất chậm.
Qua một hồi, trước người nó mới phát ra một đạo bạch quang.
Đây là một tấm lệnh bài, được bạch sắc quang đoàn tràn ngập thánh lực bao phủ.
Khương Bố Y thấy thế đại hỉ, lần nữa tiến lên nói: "Có thể cho ta?"
Miễn Trục Lệnh!
Đây tuyệt đối là Miễn Trục Lệnh!
Xem ra, sở dĩ Chân Hoàng Điện khác với mấy "Sảnh" trước, là bởi vì nó có hậu tố "Điện", là chủ điện bên trong Tội Nhất Điện.
Nơi này, có đồ vật mình muốn.
Đến đúng rồi!
Pho tượng cự nhân qua hồi lâu mới máy móc đáp lại: "Miễn Trục Lệnh. . . năm mươi. . . Hư Không Kết Tinh. . ."
Khương Bố Y "rắc" một cái hoá đá tại chỗ, nhiệt hỏa bừng bừng nhất thời bị một xô nước lạnh giội tắt.
Năm mươi. . . Hư Không Kết Tinh?
Hư Không Kết Tinh là thứ gì?
Chờ đã, tựa hồ lúc trước Thiên Nhân Ngũ Suy từng nói qua?
Thời điểm tên kia xuất thủ diệt sát Hư Không Thị, cũng từ trên người bọn chúng thu được một chút tinh thể sáu cạnh đặc thù. . .
Đồ vật kia, chính là Hư Không Kết Tinh?
Sắc mặt Khương Bố Y lập tức chuyển xanh.
Một đường đi tới, lúc trước theo sau Thiên Nhân Ngũ Suy, ông ta không xuất thủ, cho nên không lấy được Hư Không Kết Tinh.
Thiên Nhân Ngũ Suy càng sẽ không chủ động chia sẻ chiến lợi phẩm mình tốn công tốn sức đạt được, cho vị Bán Thánh nào đó "treo máy" theo sau lưng.
Sau khi tách khỏi Thiên Nhân Ngũ Suy, bị Cấm Kỵ Nhân Ngẫu theo đuôi, Khương Bố Y càng không dám ra tay.
Vừa gặp Hư Không Thị, ông ta liền tránh như tránh tà, lựa chọn đi đường vòng, sợ chiến đấu dẫn ra càng nhiều tai họa không biết.
Cho nên, hiện tại trong tay Khương Bố Y không có lấy một viên Hư Không Kết Tinh!
"Có thể. . ." Khương Bố Y trù trừ một hồi, sắc mặt hơi đỏ, thăm dò nhẹ giọng hỏi, "Thiếu trước không?"
"Phốc!"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục, giống như đang cười?
Bạn cần đăng nhập để bình luận