Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1349: Tây Phong Điêu Tuyết (1)

"Ô!"
Tiếng ô ô kỳ lạ lần nữa vang lên.
Vân Thú trên bầu trời độn đi được một khoảng, bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, Vân Thể bị xoắn nát, bất đắc dĩ bị ép trở về, chạy sang một hướng khác.
Nhưng vẫn bị đụng đầu.
"Ô!"
Vân Thú bị đau rống lên.
Phía trên Lạc Vân Phong, linh kiếm xoay thành hắc xà cắm giữa không trung, hồi âm từ dưới chân núi truyền đến vẫn dập dờn như cũ, mọi người ngây ngốc một phen.
"Từ Bang!"
"Là người Từ Bang, trời ạ, sao bọn hắn đến nhanh như vậy?"
"Lúc trước tiểu đội số bốn tuần tra, năm trăm dặm xung quanh Lạc Vân Phong căn bản không có bang chúng Từ Bang."
"Xong, xong, lần này biết làm thế nào đây?"
Nhất thời, trên núi bộc phát âm thanh nghị luận ầm ĩ.
Thanh danh đông bộ Từ Bang, hai ngày nay có thể nói như sấm bên tai.
Chân chính Thần Ma khó cản!
Mặc kệ ngươi là linh thú hay thí luyện giả, Tiên Thiên hay Tông Sư, chỉ cần gặp phải Từ Bang, hoặc là bị trảm, hoặc trở thành bang chúng.
Vinh Đại Hạo dẫn theo đội ngũ căn bản không dám đối cứng, chỉ có thể đi đường vòng.
Không chỉ hắn, toàn bộ thí luyện giả ở đông bộ, chỉ cần muốn tự do, cơ bản đều làm như thế.
Nhưng hiện tại, Từ Bang đi đến đâu, cỏ không mọc được đến nấy, đã tới Lạc Vân Phong!
Kiếm của bang chủ Từ Bang Từ thiếu, treo ngay trên đỉnh đầu bọn họ!
"Hạo ca. . . "
Sắc mặt Lôi Trạch lộ vẻ sầu khổ, trù trừ nhìn về phía Vinh Đại Hạo, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Mặc dù y là Tông Sư Âm Dương cảnh, nhưng nghe đồn bang chúng Từ Bang, tu vi Tông Sư ngoài sáng, đã không dưới mấy chục người.
Mà vị Từ thiếu kia, hư hư thực thực kiếm đạo Vương Tọa.
Cho dù không phải kiếm đạo Vương Tọa, chỉ là Kiếm Tông, cũng không phải một tên Âm Dương cảnh như y có thể trêu chọc.
Lui một vạn bước, chỉ bằng thân phận truyền nhân Bán Thánh của Từ thiếu, bảy thành thí luyện giả đã không dám loạn thử phong mang.
Lôi Trạch y, càng không dám trêu chọc.
"Từ thiếu, sao hắn lại tới đây. . . " Vinh Đại Hạo nhìn hắc kiếm nhíu mày.
Sau đó ánh mắt hắn nhất chuyển, nhìn tới thương khung.
Người khác nhìn không ra, Vinh Đại Hạo hắn liếc mắt một cái liền phát hiện, phạm vi mười dặm xung quanh dâng lên kiếm khí vô hình, vây khốn toàn bộ hư không đỉnh núi.
Vân Thú vốn định bỏ chạy.
Nhưng bởi vì đụng phải kết giới kiếm khí, bị đau, mới chạy sang hướng khác.
Thế nhưng khu vực xung quanh đã hoàn toàn bị phong tỏa, Vân Thú có thể trốn đi đâu?
Mà Vinh Đại Hạo hắn dẫn theo hơn trăm người, giờ phút này cũng chẳng khác Vân Thú là bao, Từ thiếu một người một lời, thật phong bế cả tòa Lạc Vân Phong.
"Kiếm Tông nào có mạnh như vậy?"
"Hắn thật đúng là kiếm đạo Vương Tọa?"
Trong lòng Vinh Đại Hạo khổ sở không thôi, hắn cảm thụ cỗ lực lượng phong tỏa không gian kia, không phải giới vực Vương Tọa, nhưng lực lượng lại không thua kém giới vực Vương Tọa.
Chí ít, đối với đám Tiên Thiên thí luyện giả bọn hắn, có thể làm đến con muỗi không lọt, toàn bộ phong kín.
"Hạo ca!"
Đám thủ hạ gấp lên, chờ đợi Vinh Đại Hạo quyết đoán.
Là chiến hay hàng, sống hay chết, chỉ bẳng một ý niệm.
"Chiến sao?"
Tâm tình Vinh Đại Hạo ngũ vị tạp trần.
Đổi thành truyền nhân Bán Thánh khác, ở trong thế giới Vân Cảnh, kỳ thật hắn vẫn dám đánh một trận.
Nhưng vấn đề người tới là Từ thiếu!
Hôm đó ở trước cửa Đa Kim Thương Hội Đông Thiên Vương Thành, Từ thiếu dẫn theo hai nữ một nam, chính diện phát khởi xung đột với Khương Nhàn.
Ngoại nhân không biết, nhưng Vinh Đại Hạo hiểu rất rõ.
Một người nữ bên cạnh Từ thiếu, chính là Quỷ Thú Ký Thể lúc trước ở trong Bạch Quật từng hiện thân qua, hơn nữa còn là Quỷ Thú phong ấn tiếng tăm lừng lẫy.
Tên kia, cấu kết với Quỷ Thú!
Thái Hư thế gia biết rất nhiều cơ mật thế giới này, cho nên Vinh Đại Hạo căn bản không dám dính dáng tới Từ thiếu một chút nào.
Không quản chiến bại bị bắt hay tại chỗ đầu hàng.
Chỉ cần có quan hệ với Từ thiếu, tương lai gia hỏa này bị Hồng Y đào ra sự tình cấu kết với Quỷ Thú, những người liên quan, một tên cũng chạy không thoát!
Dựa vào thái độ của Hồng Y đối với Quỷ Thú, một khi bị liên lụy. . . Vinh Đại Hạo rất rõ ràng, Từ thiếu là một tên tai tinh, ai tới gần người đó chết.
Về phần báo cáo Từ thiếu?
Thái Hư thế gia, tuyệt đối không chịu nổi Bán Thánh thế gia trả thù.
Vinh Đại Hạo có thể báo cáo Hồng Y, Từ thiếu hư hư thực thực cấu kết với Quỷ Thú, nhưng hắn không có chứng cứ, báo cáo xong chỉ có thể ngồi chờ chết.
Sư tôn từng nói qua, chỉ cần là chuyện có quan hệ với Quỷ Thú, tốt nhất "bất động".
"Bất động" ý là không phụ họa, cũng không phản đối, xem như không gặp qua là được, bằng không tương lại bị truy cứu, vô luận bị phương nào truy cứu, chỉ là Thái Hư thế gia, căn bản không gánh nổi.
"Hạo ca! Nhanh quyết đoán a!" Lôi Trạch đã không nhịn được nữa.
Hắc kiếm treo trên đỉnh đầu, càng dao động càng vui sướng, càng gọi càng khiến người ta sợ hãi.
Kiếm khí lượn lờ bốn phía, ngay cả y cũng cảm thấy hàn khí khiếp người, càng đừng nói đến thí luyện giả chỉ có tu vi Tiên Thiên.
"Chúng ta. . . " Vinh Đại Hạo khổ sở không thôi, nước mắt kém chút chảy cả ra.
"Người trên núi, các ngươi điếc hết rồi à, nghe được liền đáp lời, bản thiếu gia cho các ngươi ba giây, lại không đầu hàng, máu nhuộm Lạc Vân Phong!" Từ thiếu ở dười núi lại gọi lên.
"Ba!"
Phía trên Lạc Vân Phong, hơn trăm người nơm nớp lo sợ.
Mọi người đã sớm nghe nói Từ thiếu càn rỡ, hiện tại xem như tận mắt chứng kiến.
Người ở đây đều là nam nhi huyết tính, mặc dù biết Từ thiếu cường hãn, nhưng bị khiêu khích như vậy, sau khi khổ tận cam lai, đều có chút không nhịn được.
"Ta không cam tâm!"
"Chúng ta có hơn trăm người, đồng loạt đột phá Tông Sư, ta không tin Từ thiếu chịu để đám thủ hạ toàn bộ đột phá Tông Sư. . . như thế chúng ta giết ra một con đường sống, chưa chắc không được."
"Ta đi theo Hạo ca không thành vấn đề, nhưng muốn ta theo tên hoàn khố Từ thiếu kia, nằm mơ! Ta đồng ý giết ra sinh thiên!"
"Hạo ca, chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào?"
Đám thủ hạ nhao nhao gào to.
Mọi người huyết tính mười phần, Vinh Đại Hạo nhìn ra được.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cho dù bọn họ chỉ có hơn trăm người, cũng dám trùng sát đại trận mấy trăm người của Từ thiếu.
Đáng tiếc, đổi thành lúc khác, ta nhất định sẽ đầu hàng, kết giao truyền nhân Bán Thánh cường đại, có ai không muốn? Thế nhưng hôm nay không phải ta không muốn đầu hàng, mà là thật không thể hàng. . . Vinh Đại Hạo âm thầm thở dài, ánh mắt kiên quyết.
"Chúng ta không thể thông đồng làm bậy với Từ thiếu, hắn có quá nhiều thủ hạ, một khi sát nhập, đi đến cuối cùng, có lẽ chúng ta cũng không tiến vào được ba mươi sáu vị trí đầu." Vinh Đại Hạo lên tiếng, "Dù sao thủ hạ hắn có người cũ, tương lai cầm tới điểm tích lũy, khẳng định cũng sẽ chia cho người cũ trước."
Mọi người đồng thời gật đầu một cái.
Lời này không sai, bọn họ cũng nghĩ đến chuyện này.
Bằng không có ai ngốc đến mức muốn liều mạng trùng sát Từ Bang.
"Chư vị nghe lệnh!" Vinh Đại Hạo vung tay lên.
"Tiểu đội thứ nhất đột phá Tông Sư, tiên phong trùng sát xuống dưới, xé mở trận tuyến Từ Bang, tiểu đội thứ hai, thứ ba chuẩn bị đột phá, những người khác chờ lệnh, thời khắc mấu chốt đột phá Tông Sư, đồng loạt giết ra ngoài!"
"Lần này, chúng ta làm một vố lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận