Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 238: Hôm Nay Ngươi Không Nhìn Thấy Gì Cả !

"Lúc phệ huyết sẽ có chút hưng phấn sao?"
Trầm tư thật lâu, Từ Tiểu Thụ miễn cưỡng cho ra một cái kết luận như thế.
A Giới là hắn mang ra từ Sát Lục Giác, khẳng định có quan hệ với giết chóc, bản năng thị huyết có thể hiểu.
"Nếu như tìm một thùng long huyết cho nó hút, liệu có thể bạo tẩu tại chỗ, chiến lực tiêu thăng?"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ lấy, cảm thấy kế hoạch thu thập huyết dịch cao cấp có thể đưa vào danh sách những chuyện quan trọng.
Lo trước khỏi hoạ!
Loại tinh huyết giống như Trương Tân Hùng cùng Viên Đầu ăn, hẳn là tài liệu tốt nhất.
"Ừm, cứ làm như vậy đi!"
Gật đầu mạnh một cái, hắn lại nghĩ đến một phương hướng khác.
Có bạo tẩu hay không hắn không biết, nhưng nếu như có thể khống chế năng lực của A Giới, chiến lực của mình tuyệt đối sẽ bạo tăng.
"Liệu có liên quan đến chú ngữ kích hoạt không?"
Trong đầu linh quang lóe lên, Từ Tiểu Thụ nhớ đến lúc trước ném A Giới ra, không khỏi lại lần nữa tràn đầy lực lượng.
"Pika giới, biến đao!"
Hắn nghiêm nghị gào to.
"Ma ma..."
A Giới nỉ non lên tiếng.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh trở lại, chỉ còn hai cái đùi to lớn ở trên vai lung lay.
Từ Tiểu Thụ lập tức trợn trắng mắt, "Vẫn không được sao?"
Vừa muốn đậu đen rau muống, bỗng nhiên nhớ đến lúc đó hô hình như không phải câu này, Từ Tiểu Thụ dứt khoát diễn lại tình huống lúc trước.
"Biến nhỏ!"
Sưu một tiếng, A Giới hóa thành khối sắt.
Ra chiến đấu, nó tựa hồ chỉ có thể nghe hiểu chỉ lệnh này.
Từ Tiểu Thụ nhớ lại một phen, lúc này hừ hừ cười, nắm lấy thiết cầu liền ném tới tảng đá ven đường.
"Đi thôi, Pika giới, trảm nó cho ta!"
Vù vù một tiếng, thiết cầu bay ra, trước khi tới gần hòn đá, ong ong run lên, đường vân lóe sáng, hóa thành giới đao một trượng.
Phanh!
Đá tảng ứng thanh tan nát, trực tiếp nổ thành vô số khối nhỏ, cả mặt đất đều bị đánh ra một cái hố lớn.
Đại địa chấn động không ảnh hưởng đến Từ Tiểu Thụ, con ngươi hắn tràn đầy kinh hỉ.
"Thật thành công?"
"Bên kia, lại đến một đao!"
Tiện tay chỉ hướng linh thụ một bên khác, giới đao quét ngang hư không, một đạo hắc quang trực tiếp cắt mở.
Xuy xuy xuy!
Nơi hắc quang tan đi qua, mấy trăm gốc linh thụ đều bị chặt đứt, phanh phanh ngã rạp xuống đất, nhất thời khói bụi đầy trời.
Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.
"Còn có hắc quang... uy lực này, đỉnh!"
Nói cách khác, giới đao không chỉ có thể cách không ra chỉ lệnh, sau khi cận thân nếu như bị đánh lui, còn có thể cho địch nhân một phát trở tay không kịp?
"Diệu a!"
Từ Tiểu Thụ vỗ đùi, cho dù đây là giới đao, không phải vũ khí bản mệnh, nhưng xem như đòn sát thủ dùng ra, uy lực vẫn cực mạnh.
"Bên này!"
Hắn xoay người, chỉ hướng phía sau một mảnh rừng cây khác, quát:
"Đi thôi! Pika giới, đâm xuyên nó cho ta!"
Nếu như là "Chém", hình thái sẽ là một cây đao, vậy "Đâm xuyên", nói không chừng sẽ biến thành một thanh kiếm thì sao?
Từ Tiểu Thụ đương nhiên nghĩ như vậy, kết quả giới đao ung dung bay về bên cạnh hắn, không có xuất kích, ở một bên không ngừng rung động.
"Chẳng lẽ phương thức không đúng, nhất định phải biến thành thiết cầu trước, sau đó mới ném ra ngoài?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy tình cảnh hoang đường lúc này khá quen thuộc, tựa hồ đêm hôm đó Tàng Khổ phệ chủ, chính là được luyện ra như vậy.
"Không có khả năng, tuyệt đối sẽ không đi chệch!"
Hắn bỏ đi ý nghĩ hoang đường ở trong đầu, thu hồi giới đao biến nhỏ, sau đó chuyển sang một tảng đá khác hung hăng ném ra.
"Đi thôi! Pika giới, đâm xuyên nó cho ta!"
Cùng loại khẩu hiệu hô một lần cực kỳ có cảm giác, thế nhưng liên tục lặp lại, Từ Tiểu Thụ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà vì để A Giới biến thành một thanh kiếm, mọi thứ đáng giá.
Cũng may, xung quanh không có ai.
Thiết cầu một lần nữa bị ném đi, Từ Tiểu Thụ mong đợi đầy cõi lòng.
Kết quả con hàng này vậy mà không hề bị lay động, trực tiếp lấy hình thái thiết cầu, nện vỡ tảng đá.
"Tức chết ta rồi, tính nết đúng là không khác gì Tàng Khổ ca của ngươi!"
Từ Tiểu Thụ không tin tà chỉ g nó, quát:
"Đến a, chính diện chơi ta, ta không tin ngươi thật biết phệ chủ!"
Ông!
Sau khi run rẩy như thường lệ, đường vân trên thiết cầu sáng lên, vậy mà hưu một tiếng bay tới.
Từ Tiểu Thụ lập tức trừng lớn.
"Không thể nào..."
Dự định lấy Tông Sư chi thân trực tiếp vồ đồ chơi này lại, nào ngờ thiết cầu trước mặt lại hóa thành một cây chày sắt lớn, kích thước giơ kình thiên, còn lớn hơn giới đao gấp đôi.
Oanh!
Lần này Từ Tiểu Thụ không đỡ nổi.
Hình thái khôi lỗi hài tử đã có thể oanh hắn nằm xuống, một cây chày sắt đối mặt với hai tay, hoàn toàn không chút trì trệ, giống như gõ chuông đánh bay hắn.
Sau một tiếng oanh minh, Từ Tiểu Thụ nghiễm nhiên biến thành con tôm, thân hình cong lại bắn vọt ra sau, trọn vẹn đụng nát trên trăm gốc linh thụ mới miễn cưỡng dừng lại.
"Thảo!"
Từ Tiểu Thụ choáng váng.
A Giới thật có vấn đề, nhưng nó không ở cùng Tàng Khổ, sao lại bị mang lệch?
Đáng giận, đến cùng vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Từ Tiểu Thụ giận không chỗ phát tiết, lấy Tàng Khổ từ trong ngực ra, rút khỏi vỏ kiếm, lúc này cong ngón tay hung hăng bắn ra.
Hừ, không trị được A Giới, ta còn trị không được tên đầu sỏ nhà ngươi?
"Keng ".
Tàng Khổ... Tàng Khổ cong queo, không dám thẳng lại.
Từ Tiểu Thụ bối rối.
Sau khi bình phục tâm thần, hắn cuối cùng vẫn là một người chống đỡ tất cả.
Sau khi hết giận vuốt thẳng Tàng Khổ, hắn liền hấp tấp chạy tới ngặt A Giới đã biến thành thiết cầu lên, ngồi xổm xuống nhíu mày đăm chiêu.
Chẳng lẽ thật phải trong chiến đấu linh cơ khẽ động, cho ra chỉ lệnh, nó mới cam tâm tình nguyện hóa hình?
Nhưng vạn nhất, mất linh thì sao?
Phiền thật...
"Từ Tiểu Thụ?"
Đúng lúc này, sau lưng vang lên âm thanh tức hổn hển, "Là chuyện tốt ngươi làm?"
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ quay đầu lại, một người áo đen?
Không phải Triệu Tây Đông, mà là một tên nhìn quen mắt, đoán chừng đã gặp mặt, nhưng không nhớ nổi tên.
"Làm gì?"
Hắn hỏi.
"Làm gì..."
Người áo đen phì cười, ngón tay y chỉ mấy trăm gốc linh thụ xung quanh, "Ngươi nói làm gì? Lần này hết chối rồi đi!"
Từ Tiểu Thụ thuận thế nhìn lại...
Đám linh thụ bên trái bị một đạo hắc quang của giới đao trảm thấp hơn nửa đoạn, khiến cho ánh nắng chiếu sáng đường nhỏ.
Đám linh thụ bên phải bị mình đụng đổ, sinh sinh mở ra một con đường mới.
"Chuyện này..."
Ý thức được mình lại gặp rắc rối, tâm Từ Tiểu Thụ có chút nguội lạnh.
Hắn vội vàng chạy tới tìm kiếm Chu Thiên Tham lúc trước cũng bị đụng về, nhét vào trong ngực người áo đen.
"Nhanh, mau đi cứu người!"
"Hiện tại ngươi chạy tới Linh Dược Các, có lẽ còn có thể cứu!"
Từ Tiểu Thụ một mặt bức thiết.
Người áo đen mộng bức, đây không phải ngươi làm?
"Không phải!"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ của y, "Ngươi vừa tới không lâu đi, chuyện gì không thấy đừng nói lung tung, ta đang thí nghiệm một đại chiêu mới, chút vấn đề nhỏ, không quan trọng."
"Vấn đề nhỏ..."
Khóe miệng người áo đen giật giật, y tức giận gầm thét lên:
"Đây mà là vấn đề nhỏ, ngươi chờ đấy, ta đi gọi cung chủ!"
Y từng tận mắt thấy Từ Tiểu Thụ trảm Trương Tân Hùng, biết chỉ dựa vào sức một mình mình, liền không làm gì được thiếu niên trước mắt.
Nhưng mình không trị được, cung chủ khẳng định có thể!
"Dừng lại!"
Từ Tiểu Thụ quát lên.
Người áo đen quay người, nhìn thấy thiếu niên trước mặt chẳng biết từ lúc nào móc ra lệnh bài trưởng lão, thiếp mặt ngăn chặn mình.
"Tang lão có lệnh, lập tức đi Linh Dược Các cứu người!"
"Hôm nay ngươi không nhìn thấy gì cả!"
Người áo đen đầu đầy dấu chấm hỏi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận