Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 516: Nếu Như Bị Ta Đánh (2)

Cho dù y có một chút xíu ý thức, thế nhưng giờ phút này cũng không dám thừa nhận.
"Ta có cái cái rắm... cọng lông... ách, ý của ta là, ta không có ý thức."
"Vừa nhìn thấy vật kia, trong nháy mắt liền không nhịn được, ta là bị ép!"
Từ Tiểu Kê cân nhắc từ ngữ, y không dám chọc giận tên điên trước mặt.
Từ Tiểu Thụ nhìn thanh đồng điêu phiến trên tay y.
Ừm, mình không có nhìn lầm.
Gia hỏa này là dùng nhục thể cầm lấy.
Quá ngưu bức!
"Thứ này, ngươi biết nó sao?"
"Không biết."
Trong mắt Từ Tiểu Kê hiện lên vẻ mê mang.
Thứ này, nói thật, y thật sự không biết.
Về phần vì sao lại có phản ứng lớn như vậy, bản thân y biểu thị, ta cũng không biết vì sao a.
"Hỏi gì cũng không biết?"
Từ Tiểu Thụ nỉ non một tiếng.
Từ Tiểu Kê lập tức bị dọa đến lết mông lui lại.
"Ca, đại ca, ta thật sự không biết, ta không cố ý lừa ngươi."
"Nếu như ta biết, hiện tại khẳng định bàn giao toàn bộ, ta không cần phải lừa ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhẹ gật đầu:
"Tốt nhất là thế."
"Ta nói thật..."
Nước mắt Từ Tiểu Kê trực tiếp trào ra.
Đây rốt cuộc là Ma Quật kinh khủng gì!
Sớm biết như thế, lúc ấy mình đã không chạy khỏi cái không gian nhỏ kia rồi.
Chí ít ở nơi đó mỗi ngày còn có thể trông thấy vết rách hư không, có chút chờ mong.
Hiện tại.
Nguyên Phủ.
Nơi này, không được Từ Tiểu Thụ cho phép, không ai ra được!
Sau khi thành công thoát ly hang hổ, lại vào ổ sói a!
"Ma ma..."
Từ Tiểu Kê thất thần rên rỉ, hoàn toàn không có ý thức được, mình đã bị A Giới hóa.
"Hữu Tứ Kiếm..."
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ không quá hứng thú với thanh kiếm này.
Dù sao nhiều đại lão tranh đoạt như vậy, mình sao có thể sẽ thành công ở trong Bạch Quật cầm tới bội kiếm ngày xưa của Đệ Bát Kiếm Tiên?
Nhưng sự tình luôn bất ngờ như thế.
Thiên Xu Cơ Bàn, thanh đồng điêu phiến, Từ Tiểu Kê...
Những thứ có quan hệ mật thiết với Bạch Quật, Hữu Tứ Kiếm, dưới tâm tính tùy duyên, lần lượt rơi vào tay mình.
"Vô tâm trồng liễu sao?"
Nói thật, sau khi liên tiếp bị kích thích.
Từ Tiểu Thụ biểu thị, hắn đối với Hữu Tứ Kiếm, thật có chút động tâm.
Vạn nhất thì sao?
Vạn nhất mình cũng là thiên tuyển chi tử trong truyền thuyết, có thể vượt qua mọi khó khăn trắc trở, thành công cầm tới Hữu Tứ Kiếm?
"Không không không."
Từ Tiểu Thụ lập tức phủ định ý nghĩ của mình.
Thế giới này rất nguy hiểm.
Nhìn tao ngộ một đường đi tới liền biết, mình tuyệt đối không phải thiên tuyển chi tử thuận buồm xuôi gió.
Thậm chí ngay cả thiên tuyển chi tử cũng không phải.
Cho nên, dù ở Bạch Quật có thể cầm tới Hữu Tứ Kiếm.
Đi ra thì sao?
Đây chính là di vật của Đệ Bát Kiếm Tiên!
Nói không chừng khi đó hấp dẫn tới, là những đại lão hoàn toàn vượt qua Vương Tọa, Trảm Đạo.
Dù Kiếm Tiên không đến, tùy tiện một vị Thái Hư, mình ngỏm củ tỏi là cái chắc!
Thái Hư cảm thấy hứng thú với di vật của Đệ Bát Kiếm Tiên, còn ít sao?
Từ Tiểu Thụ cảm thấy hẳn không ít.
Hữu Tứ Kiếm, bản thân thứ này là một củ khoai lang bỏng tay, ai cầm người đó chết.
Ngoại trừ đại thế lực có tư cách phái người tranh đoạt ra, người bình thường dám đánh chủ ý lên nó, kết quả đều sẽ rất thảm.
"Ngươi tạm thời ở chỗ này đi."
Sau khi một lời quyết định sinh tử Từ Tiểu Kê, Từ Tiểu Thụ cũng lười nói thêm.
Con hàng này, hoàn toàn không hỏi ra được thứ hữu dụng gì.
Có thể thu được tin tức hữu dụng, đều là mình từ ngôn hành cử chỉ của y, cộng thêm tin tức ngoại giới suy luận ra.
Đương nhiên, dựa theo mình phỏng đoán, Từ Tiểu Kê rất có thể là tân sinh kiếm linh Hữu Tứ Kiếm.
Như vậy, y xác thực không thể chết.
Thậm chí nói, tiến vào Bạch Quật, chỉ sợ có giá trị nhất, chính là Từ Tiểu Kê.
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Từ Tiểu Kê, vuốt vuốt cằm.
"Đến lúc đó, cho dù là tìm người, bán đứng, đều tốt hơn một kiếm giết chết a?"
Từ Tiểu Kê lập tức từ nước tràn hốc mắt, biến thành hốc mắt phún huyết.
"Ca, ngươi chớ nhìn ta như vậy, ta sợ..."
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động, Cộng 1."
"Ngươi có tính toán gì?"
"Đi, hay là lưu lại?"
Kết thúc chuyện phỏng đoán thân phận Từ Tiểu Kê, Từ Tiểu Thụ lần nữa đi tới trước mặt Tân Cô Cô.
Lần này tiến đến, hắn đúng là có kế hoạch.
Tân Cô Cô do dự một chút.
"Nếu như ngươi bên này đã không còn chuyện gì, ta có lẽ, phải rời đi trước."
"Dù sao, lần này đi ra, ta có nhiệm vụ trong người."
"Ngươi cũng biết, Tiêu Đường Đường đang chờ ta."
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
Hắn đương nhiên biết chuyện này.
"Tiêu Đường Đường bên kia, ta có thể gọi điện cho nàng... phi, truyền tin cho nàng, vấn đề này không lớn."
"Mà nếu như mục đích của ngươi là tiến vào Bạch Quật, có lẽ, không cần rời đi sớm như vậy."
"Nguyên Phủ có thể giấu người."
"Dù gì, trên người của ta còn có mười sáu cái danh ngạch Bạch Quật, tùy tiện phân ngươi một cái, còn có thể phụ tặng một cái."
"Như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm, trên mặt phủ lên nụ cười người vật vô hại:
"So với lén lén lút lút đi vào, không bằng gọi Tiêu Đường Đường tới, ta dẫn các ngươi vào."
Mặt Tân Cô Cô lập tức đen lại.
Y sao có thể không biết mục đích thật sự của Từ Tiểu Thụ?
Gia hỏa này, sai sử Vương Tọa làm tay chân đến nghiện rồi!
Mình không đủ, còn muốn gọi thêm Tiêu Đường Đường đến chơi?
"Tỷ ấy hẳn không tới được."
"Chúng ta có con đường nội bộ, có thể tiến vào Bạch Quật."
"Tương phản, giờ phút này ở trong Bát Cung, Tiêu Đường Đường nhất định sẽ bị Hồng Y để mắt tới, cho dù không có chứng cứ, một khi tỷ ấy đột ngột xuất hiện ở bên cạnh ngươi."
"Cuối cùng, còn cùng một chỗ tiến vào Bạch Quật, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Tân Cô Cô trịnh trọng nói.
Sự tình có quan hệ với Hồng Y, tuyệt đối không thể nói giỡn.
Tuất Nguyệt Hôi Cung có con đường của mình, nhưng đồng thời cũng tràn đầy nguy hiểm.
Mà nhiệm vụ của y, chính là cực lực bảo hộ an toàn cho Từ Tiểu Thụ, sao có thể kéo gia hỏa này vào trong nguy hiểm được?
"Như thế, thật là đáng tiếc."
Từ Tiểu Thụ rên rỉ thở dài.
Nhưng hắn vốn không ôm bao nhiêu hi vọng.
Sau khi nghĩ thoáng, hắn lại mở miệng hỏi:
"Ngươi thì sao, ngươi hẳn không có bao nhiêu quan hệ đi, đi theo ta, chúng ta cùng nhau chinh chiến Bạch Quật, cùng nhau giết sạch đám gia hỏa kia."
Tân Cô Cô không nói.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, Cộng 1."
Đây mới chính là mục đích cuối cùng của ngươi có đúng không!
"Chỉ sợ ta không được..."
"Nam nhân không thể nói không được, ngươi được!"
Từ Tiểu Thụ vỗ bả vai Tân Cô Cô, âm vang hữu lực:
"Ngươi không bị Hồng Y phát hiện, tương phản, có Thủ Dạ đảo ngược chứng minh, có lẽ ngươi ở bên cạnh ta. Mới là an toàn nhất."
"Lại tương phản, nếu như giờ phút này, ngươi đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Đường Đường, ta nghĩ, trừ phi đầu óc Thủ Dạ bị lừa đá, nếu không, ông ta nhất định lần nữa hoài nghi ngươi."
"Ngươi xuất hiện, sẽ chỉ mang đến phiền phức cho Tiêu Đường Đường."
"Cùng ta, mới là thượng sách!"
Tân Cô Cô ngây ngẩn cả người.
Lời này, sao quen thuộc như vậy?
Đây không phải những lời vừa rồi mình dùng để cự tuyệt Từ Tiểu Thụ sao?
Y nhất thời nhức đầu.
Từ Tiểu Thụ nói quá có đạo lý.
Điểm này, y thật không có nghĩ qua.
Dựa theo thuyết pháp của Từ Tiểu Thụ, tựa hồ mình thật nên lưu lại bên cạnh hắn, mới là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận