Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 81: Chỗ Chỉnh Dung

Cảm giác thân thể bị ném đi lần nữa xuất hiện, lần này rơi vào trong một cái lồng ngực khô gầy, phảng phất đụng phải một bộ xương khô.
Trong miệng xuất hiện mùi đan dược nồng đậm, trong nháy mắt tan ra, thương thế của Từ Tiểu Thụ lập tức hoàn toàn khôi phục.
Hắn mãnh liệt mở mắt, mồ hôi lạnh ứa ra, phát hiện mình đã vào trong ngực Tang lão.
"Hắc hắc, tiểu tử thúi, lão phu không có lừa ngươi chứ, chỉ cần ngươi còn một hơi, ta liền có thể cứu ngươi trở về!"
Từ Tiểu Thụ kém chút vung lên một đấm, trong nháy mắt vừa rồi, mình đã bước nửa bước vào quỷ môn quan.
Ta thấy ngươi không giống tới cứu người, mà giống như tới giết người hơn.
Nếu như lúc nãy chậm một chút...
Đúng lúc này, thế cục giữa sân đại biến.
Sau khi người bịt mặt ném Từ Tiểu Thụ đi, bản thân bởi vì "Tẫn Chiếu Thiên Phần", cho nên khống chế đối với chín đại nguyên lão yếu bớt.
Cơ hội xuất hiện trong chớp mắt, không ai dễ dàng bỏ qua.
"Động thủ!"
Chín lão đầu tóc hoa râm trong nháy mắt tránh thoát kiếm khí, gào thét mà đi, linh nguyên phồng lên, liền hư không đều xuất hiện vết rạn.
Tang lão vừa cho Từ Tiểu Thụ ăn đan dược xong, liền nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên cũng không nhịn được nữa, từ không trung bẻ một khối lớn mảnh vỡ không gian, đánh tới hướng người bịt mặt.
Một cái lỗ thủng to lớn xuất hiện ở trên trời cao, nhanh chóng tự chủ tu bổ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, Từ Tiểu Thụ thiếu chút nữa đã bị hút vào vết nứt không gian kia, nếu không phải Tang lão kéo lấy, đoán chừng hắn đã không có.
"Dừng tay!" Tang lão gào thét một tiếng.
Từ Tiểu Thụ mộng, đây không phải cơ hội hợp kích tốt nhất ư, tại sao phải dừng tay?
Với lại uy lực Bài Thiên Thủ...
Từ Tiểu Thụ thề, đây là linh kỹ ngưu bức nhất hắn từng gặp qua.
Không có ai để ý tới Tang lão, Bài Thiên Thủ của Diệp Tiểu Thiên trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt người che mặt, đập xuống giữa đầu.
Hưu!
Người bịt mặt lần nữa không chút hoang mang duỗi ra một đầu ngón tay, lần này Từ Tiểu Thụ thấy hết sức rõ ràng, thật đúng là kiếm ý phụ chỉ, nhìn yếu đuối mong manh.
Nhưng mà sau một khắc, một đạo bạch quang xuyên qua mảnh vỡ không gian, xuyên thủng thân ảnh Diệp Tiểu Thiên.
Tình cảnh máu tươi vẩy ra không có xuất hiện, kia chỉ là một đạo tàn ảnh.
"Ầm ầm!"
Mảnh vỡ không gian đập xuống giữa đầu, hư không hoàn toàn hóa thành bột mịn, một cái đại hắc động nghiễm nhiên sinh ra.
Cái cằm Từ Tiểu Thụ kém chút rơi mất, đây còn cho người ta một con đường sống không?
Không đúng!
Hắn mãnh liệt nhìn về phía trên, bên trong Cảm Giác, người bịt mặt bị đánh trúng vậy mà cũng là tàn ảnh.
Một bóng người xuất hiện trên không, Diệp Tiểu Thiên còn chưa kịp đứng vững, hai đầu ngón tay đã đâm vào yết hầu y.
"Ngô!"
Máu tươi dâng trào, khiến tóc trắng của Diệp Tiểu Thiên nhiễm đỏ, trong mắt ông ta tràn đầy kinh hãi.
Người bịt mặt xuất hiện ở trước mặt ông ta, mỉa mai cười.
"Thuộc tính không gian không tệ, nhưng ý thức chiến đấu yếu một chút, đoán được..."
Y kiềm chế Diệp Tiểu Thiên ở trong tay, nhìn về phía chín đại nguyên lão, đạm mạc nói: "Các ngươi động, y chết."
"Ngươi..."
Một nguyên lão vừa muốn nói chuyện, hai ngón tay người bịt mặt vẽ qua, một cánh tay trong nháy mắt rơi xuống hư không.
"Nói chuyện cũng thế."
Lặng ngắt như tờ!
Giờ khắc này thời gian phảng phất đứng im, tất cả mọi người không dám thở mạnh, không dám hé một lời, sợ mình loạn động, Thiên Tang Linh Cung từ nay không còn cung chủ.
Trong mắt Từ Tiểu Thụ thấp thoáng hoảng sợ, hắn nắm chặt nắm đấm, cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Có lẽ người này thật là thành viên tổ chức tà ác, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cường giả chân chính, dùng lực một người trấn áp toàn trường.
Tông Sư, với hắn mà nói đã là cực hạn trước mắt.
Mà chín đại nguyên lão ở đây, hắn dám khẳng định, không có ai thấp hơn Tông Sư cảnh.
Bao gồm Tiếu Thất Tu đã mất đi sức chiến đấu, Diệp Tiểu Thiên đã trở thành con tin, còn có Tang lão mang theo mình, chỉ sợ tu vi sẽ chỉ càng mạnh hơn.
Nhưng mà mười mấy người này liên hợp, lại chưa từng khiến người bịt mặt kia tổn thương một tơ một hào nào.
Đây mới là cường giả, đây mới thực sự không cần kiêng nể gì cả!
Chỉ cần tu vi tăng lên, gì mà có nhập nội môn được hay không, Tiên Thiên lâu năm ám sát, hết thảy đều là cặn bã...
"Ba!"
Tang lão bộp vào gáy Từ Tiểu Thụ một cái, kéo hắn từ trong trầm mê trở về.
"Tuổi còn nhỏ nghĩ gì thế?"
"Đừng học loại người này, chết rất nhanh!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Hắn "Úc" một tiếng rụt đầu lại, thế nhưng tín niệm trong đầu lại đang nảy mầm.
Tang lão thở dài một hơi, sao ông ta có thể không biết trong đầu người trẻ tuổi kia đang nghĩ gì.
Nhìn người bịt mặt, ông ta vậy mà rơi vào trầm mặc.
Quả nhiên không hổ là gia hỏa từng khiến một thời đại tin phục, vừa xuất hiện, liền khiến tâm thần người ta hướng tới.
"Ta tưởng người tới tối nay không phải ngươi." Tang lão nói.
"Nếu không phải ta, liền đã bị ngươi bắt lại." Người bịt mặt nhìn về phía ông ta.
Tang lão thở dài: "Ngươi đi đi, ta không ngăn cản ngươi."
Chín đại nguyên lão lập tức có chút tức giận, nhưng nhìn Diệp Tiểu Thiên đầy mặt sầu khổ, liền sửng sốt không nói nên lời.
Đúng vậy, không thả y đi thì có thể làm thế nào.
Thiên Tang Linh Cung nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.
Lần này vì bắt người, dốc toàn bộ lực lượng, lại tiếp tục đánh, liền sẽ tổn thương căn cơ.
Người bịt mặt hiển nhiên không có ý rời đi, nắm lấy Diệp Tiểu Thiên nói: "Ta chỉ lấy một món đồ, ta không thương tổn người."
"Có lão phu tại, đừng nói là một thanh kiếm, một ngọn cây cọng cỏ của Thiên Tang Linh Cung, ngươi cũng đừng hòng mang đi!" Tang lão nổi giận.
Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đồ vật người bịt mặt muốn lấy, là một thanh kiếm?
Là thanh kiếm gì có thể hưng sư động chúng như vậy, khiến Thiên Tang Linh Cung phí khí lực lớn như thế bảo hộ?
Hắn rất hiếu kỳ, nhưng hiển nhiên lúc này mình thể chen vào miệng, Từ Tiểu Thụ là người rất biết nhìn hoàn cảnh, sẽ không loạn giỡn.
Người bịt mặt khẽ cười một tiếng: "Ngươi cho rằng mình có thể một mực thủ ở nơi này?"
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Tang lão tức giận đến mức mũ rộng vành đều sắp bị khói bốc lên, "Thiên Tang Linh Cung là ngôi nhà thứ hai của ta, ta không thủ ở chỗ này, thì ở chỗ nào?"
Từ Tiểu Thụ rất muốn hỏi một câu "Vậy ngôi nhà thứ nhất ở đâu?", nhưng hắn nhịn được.
Không thể lãng, không thể lãng!
Người bịt mặt nghe vậy không nói, y bỗng nhiên nhìn về phía Từ Tiểu Thụ: "Giao hắn cho ta, ta lập tức quay đầu rời đi."
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
Ta kháo, ngươi không phải tới lấy kiếm à, mẹ nó để mắt tới ta làm gì?!
Cái thế giới này có bệnh không, từng người đều để mắt tới ta?
Ta không cảm thấy mình ưu tú như vậy a!
"Ngươi! Muốn! Chết!"
Tang lão như bị sờ vào vảy ngược, giận tím mặt.
Trong chốc lát, trong không khí toát ra khói trắng, hư không vặn vẹo, phảng phất bị nhiệt độ cao thiêu đốt.
"Khặc khặc khặc!"
Tiếng cười của người bịt mặt vô cùng quỷ dị, phối hợp với tiếng nói khàn khàn, quả thật khiến linh hồn phải lao lực.
"Văn Minh đúng không, chờ ta, ta sẽ về tìm ngươi." Y dùng hai ngón tay phá toái hư không, thân hình biến mất không thấy gì nữa.
Văn Minh?
Từ Tiểu Thụ sửng sốt một chút, một giây sau điên cuồng gật đầu.
Đúng đúng đúng!
Ta tên Văn Minh, ngươi nhất định phải tới tìm ta!
Danh tự chính là ám hiệu, nhất định phải ghi nhớ, ngàn vạn đừng quên!
"Cho dù là tên giả, ta cũng đã nhớ kỹ mặt ngươi rồi..."
Dư âm phiêu miếu rơi xuống, Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt ngốc trệ.
Em gái ngươi a!
Nhớ tên là được rồi, ngươi cần gì nhớ mặt ta?!
"Văn Minh là ai?" Tang lão nhìn y biến mất, cúi đầu hỏi.
"Chuyện này không quan trọng."
Từ Tiểu Thụ liên tục khoát tay, hoảng loạn nói: "Ngài có biết chỗ nào có thể chỉnh dung không, ta đi một lát sẽ trở lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận