Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 311: Lông Mày Không Còn

"Nổ lô?"
Lúc mấy người lấy lại tinh thần, trong phòng luyện đan, đã hiện lên một tầng khí lãng gợn sóng to lớn kinh nhân.
Khí lãng im ắng, thế nhưng lại có thể tuỳ tiện đẩy bay đám người đang tụ tập ở ngoài cửa, trong lúc bọn họ bay đi, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phía dưới đan đỉnh, nhiệt độ áp súc hỏa chủng bởi vì ngưng đan mà tăng vọt, hoàn toàn bành trướng.
Áp súc hỏa chủng có thể bành trướng đến mức nào, Từ Tiểu Thụ đã từng thử qua.
Nhiều nhất, cũng chỉ là một cái Tiểu Hỏa Cầu Thuật mà thôi.
Nhưng áp súc một hồi như thế, còn không ngừng rót thêm năng lượng, tại thời khắc đỉnh điểm bạo phát.
Lực công kích lớn bao nhiêu, từ hành động bỏ của chạy lấy người của Từ Tiểu Thụ liền có thể nhìn ra được.
Áp súc hỏa chủng bành trướng, hoàn toàn rút khô khí thể ở xung quanh, khiến cho hư không trong nháy mắt biến thành hư vô.
Nhiệt lượng cực nóng thổi ra, càng quét hết thảy nguyên tố.
Sau một giây trống không ngắn ngủi, đại khí rốt cuộc kết nối, chân không biến mất, tiếng vang kinh khủng bỗng nhiên từ trong phòng luyện đan phát ra, như muốn xé rách màn nhĩ của tất cả mọi người.
Ầm ầm!
Một đóa mây hình nấm màu xám từ phía trên Đan Tháp đẩy ra, bạo phá nghiền ép vị trí trung tâm, mấy bức trường ở trong Đan Tháp hóa thành mảnh vụn bay tứ tung.
...
Tĩnh mịch.
Trên đường cái, lặng ngắt như tờ.
Đám người qua đường tại thời khắc này phảng phất giống như tao ngộ thần minh cấm khẩu, không nói ra lời.
Những người qua lại nhiều lần biết, hôm nay Đan Tháp rất không bình tĩnh.
Thường cách một đoạn thời gian, liền sẽ truyền ra vài lần bạo phá, lần sau mạnh hơn lần trước.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, một lần bạo phá cuối cùng, vậy mà lại nổ gần một nửa tầng bảy Đan Tháp.
"Ôi mẹ ơi, Đan Tháp làm sao thế?"
"Liên tục bạo tạc, hôm nay có người tiến công hiệp hội Luyện Đan Sư à? Nếu như thế, sao Cấm Vệ Quân còn chưa tới..."
"Đây là nổ lô ư... đại trận, đại trận của bọn họ đâu?"
"Đại trận sao có thể đỡ được bạo phá như vậy, Đan Tháp ở trên đại lục được cả hai giới hắc bạch kính trọng, nào cần đại trận cường hãn, cũng không biết chọc phải ai, gặp nạn như vậy?"
"Theo như ngươi nói, chắc hẳn là chọc phải người không đen không trắng rồi?"
Sau một hồi yên lặng, đám người rốt cuộc bắt đầu nghị luận.
Thế nhưng vẫn chưa xong, sau khi mây hình nấm xuất hiện, đám người đột nhiên nghe thấy âm thanh "xèo xèo" truyền tới.
"Xảy ra chuyện gì, là ai đang đánh rắm?"
"Đánh rắm? Bà nương nhà ngươi đánh rắm lớn tiếng như vậy? Con mẹ nó, đấy là tiếng sét trong mưa!"
Có vài người bắt đầu bối rối, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được, nhiệt độ không khí quanh mình đang kịch liệt tăng cao.
Thế nhưng trong tầm mắt, hoàn toàn không có gì khắc lạ.
Không!
Đột nhiên có người nhìn chằm chằm Đan Tháp, kinh hãi lên tiếng.
"Đan Tháp, mau nhìn, Đan Tháp đang biến mất?"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, rốt cuộc phát hiện mấy bức tường ở tầng bảy Đan Tháp, vậy mà đang cấp tốc tan rã.
Có Luyện Linh Sư phát giác không đúng, dùng linh niệm quét qua, lúc này hoảng sợ hô lên.
"Lửa?"
"Đan Tháp cháy?"
"Ngọa tào! Có thể nói cho ta biết đã phát sinh chuyện gì không?"
Bỗng nhiên, có một thân ảnh lão giả quần áo tả tơi từ nóc tháp bay ra.
Sắc mặt ông ta khổ sở, tóc cùng lông mày cháy một mảng lớn, nhìn xuống, người cởi trần, phơi cái bụng nhỏ...
Đúng, áo bào của lão đầu trong vụ nổ vừa rồi đã bị đốt trụi phần trên.
Tuy ông ta không có bị thương, nhưng mà lông tóc ở bên ngoài cơ thể, hoàn toàn không kịp bảo vệ.
"Sư Đề hội trưởng?"
Trên đường cái, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Đây là "Hành y tế thế đại y khách, tiên phong đạo cốt Sư hội trưởng"?
"Ngọa tào, ta không nhìn thấy gì cả!"
"Đây không phải thật, con mắt của ta..."
"Ngô! Cứu mạng, ai đến tát tỉnh ta!"
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Sư Đề cắn răng, thấp giọng gào thét.
Ông ta phất hai tay, rốt cuộc tiêu trừ Tẫn Chiếu Thiên Viêm đang bám ở trên tường Đan Tháp, sau đó mặt đen đầu phình to.
Thật là đáng sợ.
Hỏa diễm không gì không thể đốt này, ngoại trừ dùng lực lượng thiên đạo đánh tan, biến nó trở lại thành nguyên tố linh nguyên, thì không còn cách nào khác.
Nếu như đổi thành người khác đến, không nắm giữ lực lượng đại đạo, đều phải quỳ dưới Tẫn Chiếu Thiên Viêm a!
Nếu như hôm nay mình không có mặt ở Đan Tháp...
Sư Đề không dám nghĩ tiếp.
"Nổ lô... mẹ nó đây là nổ lô sao, ngươi còn kinh khủng hơn cả Tang lão đầu!"
Ông ta thừa dịp đám người còn chưa hoàn hồn, sau khi ngăn cơn sóng dữ, lách mình biến mất ở trên đỉnh Đan Tháp, hẳn là đi thay quần áo.
Trong một góc Đan Tháp.
Sau khi Từ Tiểu Thụ phi thân ra ngoài cửa sổ, lại lần nữa tiến vào tầng một hiệp hội Luyện Đan Sư.
Nhưng hắn có chút chần chừ.
"Có nên đi lên hay không..."
Vấn đề mộc mạc tới cực điểm, lúc này lại liên quan đến an toàn sinh mệnh, Từ Tiểu Thụ lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Hắn cụp mắt xuống, nấp ở trong một góc tối, trong lòng nhớ lại bạo tạc khí nãy.
"Đây là ngoài ý muốn!"
Từ Tiểu Thụ đầu tiên khẳng định tính chất chuyện này, đánh chết cũng không thể để tính chất thăng cấp, ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn, không có gì để nói.
Tiếp theo, đây là nổ lô phổ thông.
Đúng!
Hết sức bình thường!
Ngày thường lúc hắn nổ lô, cũng có bộ dáng này.
Chỉ bất quá sau khi bước qua thời kỳ tân thủ, Từ Tiểu Thụ đã khống chế hỏa hầu rất khá, trên cơ bản sẽ không phát sinh sự tình nổ lô.
"Vì sao lại như vậy?"
Từ Tiểu Thụ bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
Toàn bộ quá trình luyện đan đều vô cùng trôi chảy, duy nhất có khả năng ngoài ý muốn, chính là mình nửa đường tăng Tinh Thông Trù Nghệ lên hai cấp.
"Hỏa hầu sao..."
Từ Tiểu Thụ híp mắt, hắn đột nhiên ý thức được vấn đề.
Tinh Thông Trù Nghệ kèm theo "Hỏa hầu khống chế", đối với mình quả thật có chỗ tăng cường.
Tuy nói đây là một phần kinh nghiệm thành thục trực tiếp xuất hiện ở trong não hải, nhưng lần đầu tiên dùng, Từ Tiểu Thụ vẫn có chút không quen.
Hạn mức khống chế hỏa diễm đột nhiên tăng cao, đồng nghĩa với việc trong hoàn cảnh nhiệt độ cực kỳ cao, có thể thao tác ổn định.
Nhưng thủ pháp luyện đan vừa rồi hắn vẫn y như trước kia.
Chuyện này tương đương với người bình thường cầm một thành đại chùy ở trong tay, dùng trăm phần trăm sức lực đi rèn sắt.
Chuyện này không có vấn đề gì, ngày thường Từ Tiểu Thụ cũng làm như thế.
Nhưng sau khi thăng cấp Tinh Thông Trù Nghệ, khẳng năng khống chế hỏa diễm đã tăng cao, từ người rèn sắt bình thường biến thành lão tráng hán dày dặn kinh nghiệm.
Nếu như vẫn dùng trăm phần trăm sức lực đi chơi lửa, nhất định sẽ dẫn lửa tự thiêu.
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Đan Tháp bị cháy là chuyện nhỏ, hắn từ lần thí nghiệm này, đã tìm được phương pháp trị tận gốc nổ lô.
Chỉ cần tăng Tinh Thông Trù Nghệ lên, "Hỏa hầu khống chế" nhất định cũng sẽ nước lên thuyền lên, đợi đến khi có thể tinh chuẩn khống chế Tẫn Chiếu Thiên Viêm...
Còn sẽ nổ lô sao?
"Ha ha, ha ha..."
Từ Tiểu Thụ không khỏi cười to lên, thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu, liền phát hiện tình cảnh trước mắt không đúng.
Một khuôn mặt bị lửa đối trụi lông mày, một lão Đan Sư đang nổi giận bừng bừng.
Trên tay ông ta, lửa cháy hừng hực...
"Sư Đề hội trưởng?"
Từ Tiểu Thụ gian nan nuốt nước miếng, gọi xong một tiếng, liền cảm thấy yết hầu đắng chát.
"Nhận kinh sợ, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận