Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 89: Đến, Ta Dạy Ngươi Kiếm Thuật

"Tiểu Thú ca ca!"
Cửa vừa mở, Tô Thiển Thiển nắm lấy vạt áo nghiêng thân, ngọt ngào kêu lên, nhìn không ra nàng vừa mới đánh nhau một trận.
"Nha, còn biết trở lại tìm Tiểu Thú ca ca?" Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu cô nương trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ, nhưng ngoài miệng không chút lưu tình, "Ta còn tưởng muội vào nội môn quên mất ta rồi chứ."
"Nào có!" Tô Thiển Thiển lập tức gấp, bức thiết nói: "Muội vẫn luôn chú ý đến Tiểu Thú ca ca, Phong Vân Tranh Bá muội có đi xem, còn nhìn thấy huynh đoạt giải quán quân!"
"Được được..."
Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu cô nương nhón chân lên mới miễn cưỡng đến ngực mình, nhịn không được đưa tay vuốt đầu nàng, xúc cảm vẫn như cũ.
Tiểu cô nương nhíu mày một cái, tựa hồ cực kỳ bất mãn, nàng vừa mới chỉnh lý tốt đầu tóc xong.
"Không cao lên chút nào..."
"Cái gì?!"
"Ách ách, không có gì, ta nói là... muội đến chúc mừng ta đoạt giải quán quân ư?" Từ Tiểu Thụ vội vàng đổi giọng.
"Hừ!" Tô Thiển Thiển cong miệng nhỏ lên, "Vốn là thế, nhưng bây giờ không phải."
Từ Tiểu Thụ xấu hổ cười, vậy mà nhịn không được nói ra suy nghĩ trong nội tâm, thật là.
Dù sao hiện tại nàng không phải tiểu tùy tùng, tiểu nha đầu làm khách nhân, phải chiêu đãi thật tốt.
Hắn vẫy tay: "Vào đây ngồi đi."
Nhưng mà vừa quay đầu lại, tiểu viện sáng loáng kém chút chọc mù con mắt Từ Tiểu Thụ, trên mặt đất vẫn mấp mô như thế.
Mặt Từ Tiểu Thụ tối sầm, đậu xanh, lấy gì chiêu gì đãi khách nhân.
Nhà chính không còn, phòng khách chỉ có một cái ghế, chẳng lẽ hai người ngồi trên giường nói chuyện phiếm?
Như vậy... cũng được!
Nhưng nói chuyện phiếm dù sao cũng phải uống nước, nói chuyện không khát sao, nhưng mà chỗ chết tiệt này ngay cả dụng cụ chứa nước cũng bị đốt rồi, đừng nói chạy sang ao bên cạnh múc nước uống đi?
"Làm sao thế?"
Tô Thiển Thiển thấy Từ Tiểu Thụ ngoài miệng khách khí, nhưng thân thể lại chắn ở đại môn không chịu tiến vào, nàng vội vàng dừng bước lại.
"Thiển Thiển à, chúng ta cũng đã lâu không gặp, ngồi trong nhà cũng không có gì vui, đúng lúc ta muốn ra ngoài đi dạo, cùng đi nhé."
Từ Tiểu Thụ không có đợi nàng đáp lại, trở tay đóng cửa, đẩy tiểu cô nương liền đi ra ngoài.
"Cũng được." Tô Thiển Thiển không có để ý lắm, cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, nhảy cẫng nói: "Chúng ta đi hồ Nga đi, lâu rồi không có đến nơi đó."
Bước chân Từ Tiểu Thụ lảo đảo một cái, kém chút ngã xuống đất.
Hồ Nga...
Lại là hồ Nga!
Cái kia địa phương rách kia, đúng là ác mộng mà!
Tối hôm qua hắn mới trở về từ cõi chết, ký ức chưa phai, lúc này muốn tranh thủ khắc sâu hơn nữa?
Tô Thiển Thiển bị đẩy đi ở phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Từ Tiểu Thụ, lẩm bẩm nói: "Muội nhớ lúc trước Tiểu Thú ca ca vẫn luôn dẫn muội đến đó luyện kiếm..."
"Đúng, huynh còn nói thức thứ nhất Bạch Vân Kiếm Pháp muội luyện không tốt, nhưng sau khi muội hỏi sư phụ, ông ấy nói như thế đã được rồi, hiện tại huynh nhất định phải dạy muội thức thứ hai!"
Tô Thiển Thiển thậm chí không cần quay đầu, ngẩng đầu một cái, mắt to liền nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, bộ dáng thề không bỏ qua.
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ co giật hai lần, nếu như có thể, ta cũng muốn dạy cho ngươi a.
Nhưng mà lấy thiên phú kinh dị của ngươi, vừa dạy thức thứ nhất không tới một canh giờ đã biết, ta ba năm cũng chỉ luyện thành một thức này, làm sao dạy ngươi?
Hắn thở dài một hơi, giả vờ cao thâm nói: " Bạch Vân Kiếm Pháp thì thôi đi, đã quá cũ... như vậy đi, ta dạy muội thứ cao cấp hơn."
Tô Thiển Thiển nghe vậy ánh mắt sáng lên: "Là thứ cao cấp gì?"
"Hừ hừ!" Lần này Từ Tiểu Thụ tự tin, "Ngự Kiếm Thuật!"
Tô Thiển Thiển khẽ nhếch miệng nhỏ, lộ ra biểu lộ "Thứ này ta biết", nàng hạ thấp người một cái, cự kiếm trên lưng lập tức bay lên bầu trời, như long du hư không, điều khiển như cánh tay.
"Là thế này phải không?" Nàng quay đầu lại.
Từ Tiểu Thụ ngốc trệ.
Nàng ngự kiếm, không biết tốt hơn hắn bao nhiêu lần, còn dạy cọng lông?
Nhưng mà hình tượng đại ca ca không thể nát, hắn chỉ khẽ gật đầu, "Không sai."
"Nhưng ta muốn dạy muội, không chỉ thứ này, mà là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết."
Tô Thiển Thiển bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lộ ra biểu lộ "thứ này ta cũng biết", chỉ thấy nàng thả người nhảy lên, nhẹ nhàng bay lên thân kiếm.
Cự kiếm lướt qua, áo trắng phấp phới, giống như nữ Kiếm Tiên.
"Thế nào?" Tô Thiển Thiển hưng phấn nói, nóng lòng muốn biểu hiện thành quả tu luyện một năm của mình cho Tiểu Thú ca ca xem.
Từ Tiểu Thụ ngây ra như phỗng.
Quả nhiên là mình trì hoãn nàng sao?
Khi đó tiểu cô nương ở cùng mình một tháng, cũng chỉ học được một thức Bạch Vân Kiếm Pháp, hơn một năm không gặp, sao cái gì cũng biết rồi?
"Rất tốt, có tiến bộ." Hắn trấn định nói, con ngươi đảo một vòng, "Nhưng ta muốn dạy muội, cũng không phải thứ đồ chơi đơn giản này."
"A?" Tô Thiển Thiển nhảy xuống thân kiếm, thế này còn đơn giản?
Nàng nhớ lúc ấy mình tốn tới mấy canh giờ mới học được.
"Vậy rốt cuộc là gì?"
Từ Tiểu Thụ cười thần bí, gằn từng chữ một: "Phản Ngự Kiếm Thuật!"
"Phản Ngự Kiếm Thuật?" Tô Thiển Thiển không khỏi rơi vào trầm tư, đây là Ngự Kiếm Thuật gì? Nghe có vẻ rất lợi hại, sư phụ đều không có nói qua đây.
"Hắc hắc, không biết có phải không?" Từ Tiểu Thụ dương dương tự đắc.
"Ừ."
"Muốn học không? Bình thường ta sẽ không dạy..."
"Muốn!"
"Rất tốt, phải gọi là gì?"
"Tiểu Thú ca ca!"
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, lộ ra biểu lộ trẻ nhỏ dễ dạy, "Trước khi học Phản Ngự Kiếm Thuật, chúng ta phải học Nghịch Kiếm Thức..."
"Hửm? Nghịch Kiếm Thức là gì?"
"Ha ha, thứ này rất ảo diệu."
"Đây là Tiểu Thụ ca ca muội xem một thức Bạch Vân Du Du có linh cảm, tự tay sáng tạo ra, bằng vào một chiêu kiếm thức này, một đường nghiền nát, đánh đâu thắng đó, cuối cùng lấy được quán quân Phong Vân Tranh Bá."
"Tự tay sáng tạo?" Con mắt Tô Thiển Thiển lập tức trừng tròn xoe, hứng thú tăng vọt, hiển nhiên chú ý tới bộ phận hắn cường điệu.
Hơn nữa... sáng tạo linh kỹ?
Đây là chuyện cường giả cấp bậc Tông Sư mới có thể làm được.
"Không có gì to tát." Từ Tiểu Thụ khiêm tốn gật đầu, "Không thể đợi? Vậy thì bắt đầu thôi!"
Trước đình viện, hai cái bóng một cao một thấp riêng phần mình rút kiếm ra, bắt đầu khoa tay múa chân.
"Tới tới tới, nghe ta, trước xoay ngược thanh kiếm lại..."
"Ách, tại sao phải xoay ngược lại?"
"Đương nhiên là muốn phệ... ây, ta sẽ không trả lời vấn đề đơn giản như thế, thúc đẩy cái đầu nhỏ của muội, hảo hảo nghĩ một chút."
"Cái gì? Muội không cần xoay ngược cũng có thể cảm ứng được linh tính?"
"Không được, nhất định xoay ngược lại, đây chính là tinh túy của chiêu này!"
...
"Được rồi, ta từ bỏ, hiện tại muội ném ra ngoài đi, thời điểm đạt cực xa gọi về... ta kháo, sao muội còn có thể khống chế được phương hướng?"
"Không thể! Nhất định phải nhắm chuẩn mình!"
"Đừng hỏi, đây chính là tinh túy!"
...
Mười lăm phút sau, Từ Tiểu Thụ im lặng nhìn trời, đây chính là thiên phú chênh lệch sao?
Khi đó hắn suy nghĩ cả đêm, mới mò được thứ này ra, kết quả tiểu cô nương mới dùng bao lâu.
Nhìn...
Nàng ở trên trời phản ngự kiếm lấy...
Tô Thiển Thiển chơi đến quên cả trời đất, Phản Hướng Ngự Kiếm Thuật quả thực khai phát não động nàng, bất quá một lát sau, nàng liền có hơi lắc lư.
"Tiểu Thú ca ca, sao có hơi choáng a?"
Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu, kiềm chế trái tim nhỏ bé đầy thương tích, chậm rãi nói: "Đừng hỏi, đây là đang rèn luyện ý chí."
"Ngay cả say kiếm cũng không thể vượt qua, sau này sao có thể đại chiến với người khác ở trên không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận