Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 298: Muội Muội, Ngươi Khảo Hạch Thành Công?

Lực phá hoại của một người, thật có thể tính toán sao?
Sư Đề trầm mặc.
Ông ta đột nhiên cảm thấy mình có chút nhìn không thấu lão hữu Thánh Cung.
Đơn thuần đọc phong thư này, nội dung bên trong cơ hồ chứng minh Tang lão đã đoán trước được, Từ Tiểu Thụ sẽ ở chỗ này làm chút chuyện khiến Sư Đề ông ta không thể tiếp nhận.
Thế nhưng, cho dù Đan Tháp có thêm mấy cái lỗ thủng, Sư Đề ông ta cũng không nhỏ mọn đến mức đi so đo với tiểu bối.
Thế nhưng, thật chỉ có thể sao?
Sư Đề nhìn qua Từ Tiểu Thụ, bỗng nhiên nói:
"Tang lão, là gì của ngươi?"
Vừa rồi tiểu tử này chỉ vậy vẻn đề cập sư muội của hắn là đồ đệ của Tang lão, về phần bản thân hắn có phải hay không...
Thiên Tang Linh Cung đều xưng hô đồng môn là sư huynh muội, Sư Đề đương nhiên không nghĩ vậy.
Nếu như phải, tiểu tử này còn có thể kìm nén không nói?
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến ước pháp tam chương, nghiêm mặt nói:
"Tang lão, là phó cung chủ của ta."
Quả nhiên...
Sư Đề lại hiểu ra.
Phong thư này, nhìn như nói đến tiểu tử trước mắt, nhưng trên bản chất, vẫn là vì chuyển di lực chú ý của mình.
Đồ đệ bảo bối đến đây khảo hạch, ngươi cũng sợ?!
Nhiều thủ đoạn như vậy, chính là muốn dời lực chú ý của ta đến trên người Từ Tiểu Thụ?
Ha ha, buồn cười!
Sư Đề ta, sao có thể trúng kế của lão hồ ly ngươi!
Mộc Tử Tịch, mới là người trọng yếu nhất, muốn dời lực chú ý của ta đi, không có cửa đâu!
"Hai người các ngươi, muốn khảo hạch huy chương Luyện Đan Sư?"
Hai người đồng loạt gật đầu.
Sư Đề cất thư vào trong ngực, nhìn về phía Mộc Tử Tịch.
"Đề nghị vừa rồi của lão phu, cũng không phải nói giỡn, không phải là vì khảo thí tiểu nha đầu ngươi như thế nào, không cần vội vã cự tuyệt, có thể suy nghĩ thêm."
Ông ta nói xong, liền cất bước đi lên lầu.
"Đi theo ta, lên trên khảo hạch."
Lời này vừa ra, đám người tiếp tục xôn xao.
"Ta kháo, nghe lời này của hội trưởng, sự kiện Đan Tháp bị tạc hẳn đã bị bỏ sang một bên, muốn thả hai ngươi kia, cho bọn họ khảo thí?"
"Ô ô, hội trưởng là người hiền lành, thế gian có mấy người chính nghĩa, chính trực như thế."
"Các ngươi đều bị mù hết rồi à, phong thư kia mới là trọng điểm, bên trong đến cùng viết những gì, vậy mà có thể khiến cho hội trưởng đại nhân hồi tâm chuyển ý?!"
"Viết gì... ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ngươi dám nhìn không?"
"Còn chú ý thư từ gì nữa, trọng điểm là Tang lão, phó hội trưởng hiệp hội Luyện Đan Sư chưa từng lộ diện, vẫn có thể treo cái danh này, như thế còn không đủ để chứng minh?"
"Úc? Dạng này... ta nghe nói a, cũng chỉ là nghe nói... Sư Đề hội trưởng cùng Tang lão, chính là thanh mai..."
Bước chân Sư Đề trì trệ, kém chút ngã xuống cầu thang.
"Đều cút hết cho lão phu!"
"Ai ai ai."
Tất cả mọi người quá sợ hãi, nhao nhao lui tán.
Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch hai mặt nhìn nhau, có chút chấn kinh.
Mộc Tử Tịch đi theo, Từ Tiểu Thụ vụng trộm chạy trốn, một phát bắt lấy người phát biểu cuối cùng kia, hỏi:
"Thanh mai cái gì, ngươi nói rõ một chút..."
"Từ Tiểu Thụ! Ngươi quay lại đây cho lão phu!"
"Ừm ừm."
Từ Tiểu Thụ không ngờ hội trưởng đại nhân vẫn đang chú ý đến mình, lúc này thất vọng buông lỏng tay người kia ra.
Trước khi rời đi, hắn thấp giọng.
"Ngươi tên gì, lưu địa chỉ, ta rất hứng thú đối với cố sự của ngươi..."
"Nhanh lên!"
"Đến đây đến đây."
Từ Tiểu Thụ bước một bước, tiếp tục quay đầu lại nói:
"Ta..."
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác mình bay lên.
Nhìn lại, mình vậy mà đang nằm ở trên vai Sư Đề hội trưởng.
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
Lão hội trưởng này, cũng là Vương Tọa!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
"Thảo nê mã, ta nhìn thấy gì, hội trưởng đại nhân khiêng người?"
"Má ơi, đó là đãi ngộ gì?"
"Ta cũng muốn..."
Từ Tiểu Thụ ở trên vai hội trưởng đại nhân nhe răng trợn mắt khoa tay lấy.
Đáng tiếc, hắn không sợ, thế nhưng người vừa rồi mở miệng kia lại cực sợ.
Từ Tiểu Thụ mong đợi nhìn qua y, y chỉ yên lặng lắc đầu, kéo khóa miệng lại.
Tầng bảy.
Hoàn toàn khác với những tầng dưới, nơi này không có người nhàn tản đi dạo, cũng không có người mua bán đan dược.
Có, chỉ là Luyện Đan Sư.
Thuần một sắc luyện đan phục.
Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, tùy tiện vây quanh một cái bàn thảo luận, có đôi khi nói đến điểm mấu chốt, thậm chí kích động đến vỗ bàn, nắm chặt sợi râu...
Trực tiếp chặt hình tượng Luyện Đan Sư cao quý trong lòng Từ Tiểu Thụ ra thành từng mảnh.
Nơi này cũng có tiểu bối thanh thiếu niên, rõ ràng là trưởng bối trong nhà mang đến, chỉ có thể cung kính đứng ở vòng ngoài nghe lấy, không ngừng ghi chép.
"Không khí học tập thật dày đặc..."
Từ Tiểu Thụ cảm khái.
Chỗ giống như hiệp hội Luyện Đan Sư, có lẽ đối với người khác mà nói chỉ là nơi mua bán trao đổi đan dược.
Nhưng đối với mấy lão học giả, nơi đây, chính là Thánh Địa.
Nếu như mình có thể dùng luyện đan chi đạo chinh phục những lão đầu kia, nhất định sẽ rất có thành tựu, tuyệt đối không kém việc cầm bàn cờ đi tàn sát đám lão kỳ thủ ở trong xóm.
Sư Đề đến đây cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Từ Tiểu Thụ đã được thả xuống, hội trưởng không đến mức khiêng một người đi tới đi lui trước mặt mấy lão già, rất mất mặt.
Mấy người bước qua tiếng nghị luận nhao nhao, đi tới dãy phòng có hơi nóng truyền ra.
Phòng luyện đan!
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tử Tịch lập tức có chút khẩn trương, bảo nàng đi đánh nhau, nàng không có cảm giác gì, nhưng bảo nàng đi khảo thí luyện đan, đây là lần đầu tiên, trong lòng vẫn có chút bất an.
Từ Tiểu Thụ ngược lại không có cảm giác gì.
Trong vòng mười ngày, hắn đã tu luyện "Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật" đến gần hoàn mỹ, phương pháp luyện đan phổ thông càng không cần phải nói.
Trên lý luận mà nói, khả năng bạo tạc, không lớn.
Quay đầu lại, đi theo phía sau là Phó Hành.
Từ Tiểu Thụ nghi ngờ nói:
"Ngươi cùng khảo hạch Luyện Đan Sư?"
"Không, ta nhìn muội ta."
"Nhìn muội ngươi?"
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ nhất thời trầm mặc, đột nhiên hỏi:
"Muội muội ngươi gọi Phó Ân Hồng?"
"Ừm."
Phó Hành không có cảm thấy ngoài ý muốn, bên trong Thiên Tang thành, nếu như có người không biết họ Phó, đó mới gọi là bất ngờ.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng không có cảm giác đột ngột, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phó Ân Hồng, Phó phó thống lĩnh...
"Muội muội ngươi tên Phó Ân Hồng, đệ đệ ngươi tên gì?"
"Ta không có đệ đệ."
"Ồ, vậy thì ca ca ngươi?"
"Ta cũng không có ca ca."
Từ Tiểu Thụ trừng hai mắt một cái:
"Không, ngươi có!"
Phó Hành ngây ngẩn cả người, khuôn mặt lập tức đen lại.
Y nghĩ tới tiền đặt cược...
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Hắc hắc."
Từ Tiểu Thụ cười không ngớt, nói:
"Ngươi phải gọi ta là gì nhỉ?"
Phó Hành trầm mặc.
Chính nghĩa trong lòng thúc giục y phải thực hiện đổ ước, nhưng nhìn người trước mặt, y có thể nhịn không đấm ra một quyền đã rất không tệ rồi.
Gọi ca?
"Ta..."
Ba!
Một gian phòng luyện đan gần đó mở ra, một nữ tử tóc ngắn màu đỏ, dáng người có lồi có lõm bước ra.
Khác với vẻ hào khí lúc trước, Phó Ân Hồng cởi khôi giáp ra, ngược lại có thêm không ít hương vị nữ nhân.
Từ Tiểu Thụ kém chút tưởng rằng đây là hai người.
Dù sao tính tình phó thống lĩnh động một chút là muốn bắt người ta, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Phó Hành như trút được gánh nặng, trước kia y là một người chính trực, thế nhưng từ sau khi gặp Từ Tiểu Thụ, y đã học được cách trốn tránh.
Phó đại công tử trực tiếp từ vượt qua Từ Tiểu Thụ, đón lấy Phó Ân Hồng, vỗ vỗ vai nữ tử, thần tình kích động.
"Muội muội, muội khảo hạch thành công?"
Phó Ân Hồng không thèm để ý tới y, mắt đẹp trực tiếp nhìn thẳng Từ Tiểu Thụ.
Nhìn có hơi quen?
Rất quen!
Đây là ai?
Từ Tiểu Thụ hít một hơi, tránh là không tránh được, vì để không bị cầm tù, lúc này hắn chỉ có thể bày ra bộ mặt còn kích động hơn cả Phó Hành.
Trực tiếp đi qua, một tay trùng điệp vỗ vào bả vai còn lại của nữ tử, thần sắc thiếu niên bành trướng nhiệt huyết.
"Muội muội, ngươi khảo hạch thành công? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận