Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 671: Tiểu Tử, Đã Lâu Không Gặp (2)

"Khá lắm."
Từ Tiểu Thụ thán phục.
Quả nhiên Tông Sư chi thân đối phó thân thể Vương Tọa, cho dù tên to con kia đã vô cùng suy yếu, thế nhưng vẫn khó tạo thành tổn thương thực chất.
"A Giới, theo ta!"
Từ Tiểu Thụ xoát một tiếng bay đến trước xương sọ Bạch Khô Lâu.
Cảm Giác không sợ nóng tiến vào, đầu óc kịch liệt đau nhức, hắn quả nhiên từ trong đầu bạch cốt cự nhân, tìm được một viên hỏa chủng hình tròn cao cỡ một người.
"Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng. . . "
Từ Tiểu Thụ ôm đầu, con mắt thẳng băng.
Lớn như vậy!
Hỏa chủng lớn đến mức vòng hai tay cũng không ôm hết, mới xứng gọi là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền chắc chắn trằm phần trăm.
Hỏa chủng ở trong đầu Bạch Khô Lâu, chính là điều kiện tiên quyết để mình tu luyện Bạch Viêm cùng Long Dung Giới.
Như vậy, vấn đề xuất hiện.
"Nếu như thứ ở trong đầu Bạch Khô Lâu là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, vậy nó là gì?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa đưa mắt nhìn tới hỏa chùng màu ngà sữa trên không trung.
Thể tích của nó chỉ tương đương với Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, nhưng uy lực, nhiệt độ, lại cao hơn Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng không biết gấp mấy chục, mấy trăm lần.
Hơn nữa, lực xuất đồng nguyên!
Bảo vật như vậy, cho dù Tang lão đầu tới, nhìn thấy.
Nhất định cũng sẽ động tâm!
"Đây mới là bảo bối a. . . "
"Ma ma. . . "
A Giới vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ vung tay lên, âm thanh lạnh lùng không chút tình cảm.
"Gõ sọ não, giúp ta móc hỏa chủng ra."
Đối với Bạch Khô Lâu không não thích chùy người này, hắn hoàn toàn không có chút hảo cảm.
"Rống. . . "
Đối mặt với A Giới nắm nắm đấm, Bạch Khô Lâu vậy mà sợ hãi kêu lên.
Nó lắc lắc đầu, muốn dịch chuyển thân thể khỏi vùng không gian loạn lưu.
Nhưng vô ích.
Thân thể quá lớn.
Thương thế quá nặng.
Lòng muốn động, nhưng thân thể không động được.
Duy nhất có thể làm, chính là trước khi nắm đấm A Giới đánh xuống, tận khả ngửa đầu ra sau.
"Hống hống hống!"
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động, +1."
Cột tin tức nhảy một cái.
Từ Tiểu Thụ có hơi giật mình.
Một giây sau, thần thái khôi phục lạnh nhạt.
Hắn biết gia hỏa trước mặt có linh trí.
Nhưng thì sao?
Thiên địa rộng lớn, vật có linh trí nhiều không kể xiết.
Nhưng có linh trí, lại chỉ biết dùng lực lượng bản thân tàn phá bừa bãi, phát tiết từ tâm tình. . .
Mạng của nó, nhẹ như ngọn cỏ, không đáng nhắc tới!
Nếu không phải mình quay lại, đám người Khuất Tình Nhi đã sớm chết.
Như không có mình, Ngư Tri Ôn đã mất mạng dưới tiếng rống của nó.
Lui một vạn bước.
Cho dù là bọn họ khinh suất tiến vào Linh Dung Trạch, quấy nhiễu Bạch Khô Lâu trước.
Thật tính ra, Từ Tiểu Thụ hắn, cũng có lỗi.
Nhưng thì sao?
Mạnh được yếu thua, thích nghi mới có thể sinh tồn!
Ở trong thế giới tàn khốc này, được Tang lão không ngừng hun đúc, Từ Tiểu Thụ đã không còn là kẻ thiếu quyết đoán lúc trước.
Lúc cần quyết đoán thì nên quyết đoán, đáng chết phải chết!
Dám truy sát Từ Tiểu Thụ ta, nhất định phải bỏ ra đại giới đau đớn thê thảm!
"Bành!"
A Giới đấm một quyền vào sọ não Bạch Khô Lâu.
Khí lưu nổ tung trong hư không.
Đại lượng mảnh xương vụn văng ra.
Đồng dạng từ bên trong xương sọ bắn tung tóe ra, còn có Tẫn Chiếu Bạch Viêm dạng lỏng.
"Cẩn thận!"
Từ Tiểu Thụ lập tức nhào tới, muốn hút Bạch Viêm trên tay A Giới đi.
Nào ngờ A Giới cuộn tròn lòng bàn tay lại.
Bạch Viêm lập tức hóa thành điểm sáng, bị A Giới hút vào trong thân thể.
"Ma ma?"
"Ách. . . "
Từ Tiểu Thụ dừng chân.
"Đúng rồi, lúc trước tiểu tử này đánh với Bạch Khô Lâu lâu như vậy, sao có thể không có thủ đoạn đối phó Bạch Viêm?"
"Nhưng. . . "
Từ Tiểu Thụ nhìn A Giới hấp thu năng lượng, bàn tay tựa hồ có hơi bành trướng, có chút kinh nghi.
Đây lại là năng lực gì?
Tẫn Chiếu Thiên Viêm, không gì không thể đốt.
Đây là hắn lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người không dùng lực lượng thiên đạo bao phủ Bạch Viêm ném đi, mà lại trực tiếp nuốt vào!
"Hấp lực. . . "
A Giới có thể hút lực lượng ma sát ở trong thanh đồng điêu phiến, Từ Tiểu Thụ biết.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy một màn này, hắn có thể hoàn toàn khẳng định.
Không chỉ lực lượng ma sát.
Đoán chừng chỉ cần là năng lượng, A Giới đều có thể hút!
Thậm chí, ngay cả lực lượng Thái Hư. . .
"Tê!"
Từ Tiểu Thụ không dám nghĩ tiếp.
Nếu như ngay cả lực lượng Thái Hư cũng có thể hút.
Vậy A Giới, mạnh đến cỡ nào?
"Thánh Thần Điện. . . "
"Đạo điện chủ. . . "
Từ Tiểu Thụ trầm tư.
Ngay cả tồn tại giống như A Giới đều có thể nghiên cứu ra, thậm chí ngoại trừ sơ đại, đời sau còn có thể sản xuất hàng loạt. . .
Lực lượng Thánh Thần Điện, đã đáng sợ đến cỡ nào?
"Hống hống hống!"
Tiếng kêu đau đớn lần nữa truyền tới.
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn lại.
Bạch Khô Lâu vẫn còn chưa chết.
Trên đầu gia hỏa này xuất hiện một cái động lớn.
Nhưng vết thương tiếp xúc với Bạch Viêm, vậy mà đang nhanh chóng khôi phục.
"Khá lắm, ngươi là thuộc cung Tiểu Cường à, ăn một quyền nghiêm túc của A Giới, vẫn không chết?"
"Lên!"
Từ Tiểu Thụ hất đầu lên, vốn không có ý định lưu tình.
A Giới xoát một tiếng không thấy tăm hơi, lần nữa xuất hiện, đã kéo lấy nắm đấm mang theo lực lượng hung mãnh, trọng quyền nhắm ngay vết thương nện xuống.
"Hô. . . "
Đúng lúc này, hư không nơi xa đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
Văn lộ linh trận từ phương hướng Tam Nhật Đống Kiếp xuất hiện.
Ngay sau đó, một cơn gió nhiệt độ cực thấp thổi qua.
"Ta kháo!"
Cả người Từ Tiểu Thụ lập tức nổi hết da gà.
Thân ở nơi cực nóng, chẳng hiểu vì sao bị gió lạnh thổi qua, hắn liền cảm thấy linh nguyên trong cơ thể có dấu hiệu bạo loạn.
Nhưng một giây sau, văn lộ linh trận nơi xa tiêu tán.
Những nơi hàn phong thổi qua, nửa mảnh Linh Dung Trạch, bao gồm cả không gian loạn lưu, đều kết thành băng sương.
"Tách tách tách tách!"
Giống như Kỷ Băng Hà.
Lúc trước không gian vỡ vụn, một mảnh hắc ám, giờ phút này lại bị hàn băng bao phủ.
Nắm đấm A Giới mới đi được nửa đường, liền cùng Bạch Khô Lâu bên dưới, trong nháy mắt hóa thành băng điêu.
Từ Tiểu Thụ cũng không ngoại lệ.
Khi hàn khí lạnh lẽo thấu xương từ trên da truyền đến, hắn mới phát hiện, mình đã bị đóng băng!
"Linh trận!"
"Bên kia có người?"
Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến Hôi Vụ Nhân lúc trước nhìn thấy ở bên kia.
Nhưng một giây sau, hắn liền phủ định.
Hôi Vụ Nhân không có khả năng sử dụng linh trận, càng không có thuộc tính hệ Băng.
Hơn nữa lúc trước nổ mạnh như vậy, nó chạy còn không kịp, sao có thể lưu lại nơi này?
Như vậy. . .
Sẽ là ai?
Cảm Giác tìm kiếm.
Chỉ thấy phía dưới Tam Nhật Đống Kiếp, trong một vùng không gian băng sương, có một con Bạch Khô Lâu cao trăm mét đứng đấy, phát ra tiếng kêu kèn kẹt!
"Bạch Khô Lâu màu xanh?"
Từ Tiểu Thụ chấn kinh.
Hắn không thể tin dồn trọng tâm Cảm Giác vào Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu.
"Nguyên lai, nó không phải độc thân cẩu?"
Thụ Thụ tựa như tao ngộ sát thương bạo kích.
Hắn căn bản không ngờ được, một cái Linh Dung Trạch nho nhỏ, lại có một đôi quái vật khổng lồ như thế.
Mà lực lượng bọn chúng sở hữu, lại hoàn toàn tương phản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận