Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 112: Không Phục? Nín !

Nội môn, đại điện nghị sự.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Diệp Tiểu Thiên cầm một tờ giấy, trôi nổi trong hư không.
Trước mặt y có mười mấy thanh niên tài tuấn, chia làm hai nhóm, một nhóm rất nhiều người, một nhóm chỉ có bốn người.
"Danh ngạch Thiên Huyền Môn, bốn danh ngạch đầu đương nhiên không cần phải nói, đệ tử tân tấn nội môn, Mạc Mạt, Mộc Tử Tịch, Triều Thanh Đằng, Chu Thiên Tham." Diệp Tiểu Thiên nhìn về phía bốn người.
Bốn người cùng nhau gật đầu, thần sắc kích động.
Bí cảnh Thiên Huyền Môn, đây chính là cơ duyên đầu tiên khi vào nội môn, một năm chỉ vẻn vẹn mở ra một lần, mỗi lần chỉ có mười cái danh ngạch.
Nồng độ linh khí ở bên trong, cơ hồ gấp trăm lần ngoại môn.
Hít một hơi, đắc đạo thăng thiên.
Càng đừng đề cập bên trong còn có đủ loại bảo địa thí luyện, cơ bản mỗi người đều có thể tìm được nơi thích hợp cho mình.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên chuyển hướng đám người còn lại, mười mấy người này, đều là nội môn tân tấn Tam Thập Tam Nhân.
"Danh ngạch thứ năm, Lôi Lôi."
"Danh ngạch thứ chín, Viên Đầu."
Viên Đầu là một nam tử to lớn, mặt chữ quốc, mày rậm, cầm một thanh Huyền Minh Bá Vương Thương trong tay, khí thế bức người.
Mặc dù trong lòng đã đoán trước, nhưng thật nghe đến tên của mình, gã mừng rỡ ra mặt, biểu lộ đều sắp nở hoa.
Rất tốt, không uổng công mình tốn thời gian chạy tới nơi này nghe cung chủ nói nhảm, lần này chắc chắn, cũng chỉ còn lại một chuyện nhỏ...
Đầu của Từ Tiểu Thụ!
Diệp Tiểu Thiên xếp tờ giấy lại: "Danh ngạch thứ mười, đã có nhân tuyển, không công bố ở đây."
"Ơ?"
Tất cả mọi người đều mộng, những năm qua danh ngạch đều quang minh chính đại tuyên bố, hiện nay đệ tử nội môn mới vào lấy đi bốn cái không nói, quy củ là thế, nhịn.
Còn lại sáu cái, bị ẩn một cái?
"Là ai?"
Trong đám người không chỉ có một người phát ra tiếng, nhưng mà Diệp Tiểu Thiên không có để ý tới, y nhìn về phía Triều Thuật.
Đó là một nam tử có vẻ mặt âm hiểm, thái dương có thanh sương, bên hông phối bạch ngọc.
Nguyên bản y bài danh phía sau Viên Đầu, theo lý thuyết, danh ngạch thứ mười chính là y.
Diệp Tiểu Thiên vừa định cho ra bồi thường, một đạo tiếng nói già nua đã vang lên: "Năm nay nội môn chỉ có chín cái danh ngạch, còn một cái cho ngoại môn."
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một lão đầu đội nón lá đang dựa vào cây hòe ở bên ngoài điện.
"Phó cung chủ?"
"Tang lão?"
Cho dù là Tang lão, cũng không thể ngăn cản quần chúng xúc động, có người giận mở miệng nói: "Nội môn không còn ai sao? Danh ngạch Thiên Huyền Môn cho đệ tử ngoại môn, không nói lãng phí, đây chẳng phải phá quy củ?"
Tang lão bình tĩnh nói: "Quy củ Thiên Huyền Môn, từ trước đến nay đều là tài nguyên khuynh hướng cường giả, không nuôi phế vật."
Lời nói không chút khách khí trong nháy mắt thắp lên lửa giận trong lòng mọi người, đây chẳng phải nói ở đây ngoại trừ chín người được chọn, những người khác còn không bằng một tên đệ tử ngoại môn?
Triều Thuật tiến lên một bước, âm thanh rõ ràng bị đè nén, "Ta muốn biết là ai lấy đi danh ngạch của ta."
"Từ Tiểu Thụ." Tang lão không hề nghĩ ngợi.
Diệp Tiểu Thiên hoang mang.
Con mẹ nó, ngươi nói toẹt ra như vậy, chẳng phải vừa rồi ta kìm nén đều vô nghĩa rồi sao?
Với lại đây không phải đang kéo cừu hận cho Từ Tiểu Thụ? Hắn không phải đồ đệ ngươi?
Ngươi có bệnh à!
Đối mặt Diệp Tiểu Thiên điên cuồng nháy mắt, Tang lão không để ý tí nào, đồ đệ của mình, có mình đến dạy, không nhọc người khác hao tâm tổn trí.
"Chỉ như thế, hết rồi?" Triều Thuật bị Tang lão kinh đến, "Lý do đâu?"
"Không có lý do gì."
Ngữ khí không mặn không nhạt khiến y lửa giận công tâm, "Ta không phục!"
"Không phục? Nín!"
Ngữ khí Tang lão vẫn bình thản như cũ, "Lúc nào quả đấm ngươi lớn, mới có thể khiêu chiến quy củ của Thiên Tang Linh Cung, trước lúc này, học cách nhẫn nhịn đi."
Con mẹ nó, thế này thì ai nhịn được!
Mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy phó cung chủ đứng ra quản lý, cũng lần đầu tiên kiến thức phong cách cổ quái của lão nhân này.
So sánh với nhau, Diệp Tiểu Thiên mới gọi là mặt mũi hiền lành a.
Triều Thuật lập tức không nhịn được, mãnh liệt bước ra một bước, không khí bỗng nhiên trở nên lành lạnh.
Phanh!
Còn không thấy có động tác khác, Diệp Tiểu Thiên đã đột ngột xuất hiện ở trước mặt y, một chưởng đánh y ngã trên đất.
"Dừng tay!"
Tất cả mọi người đều hoang mang.
Ngọa tào, vẫn còn chưa đánh a, Diệp Tiểu Thiên ngươi đã xuất thủ trước, hơn nữa còn bảo người dừng tay?
Với lại... đã xảy ra chuyện gì?
Cung chủ đại nhân bắt đầu đổi tính? Cũng sẽ ra tay đánh người rồi?
Đây là tin tức hiếm thấy, trở thành đầu đề ngày mai a!
Diệp Tiểu Thiên nhìn Triều Thuật nén giận từ dưới đất bò dậy, nhưng khuôn mặt vẫn trợn mắt nhìn, bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu gia hỏa, ta đây là đang cứu ngươi đó.
Đám chim non bình quân chỉ ở lại nội môn hai ba năm như các ngươi, sao biết được kẻ dám bày ra tính tình trước mặt lão đầu kia, không tàn thì cũng phế.
Nếu không phải thế, ông ta có cam chịu thoái vị, trở thành phó cung chủ?
Nếu không phải thế, ta có thể phá lệ thăng chức, ngồi vào vị trí cung chủ?
Tìm chết cũng không thể như vậy, có biết cho dù tập hợp nguyên lão đoàn, cũng không có ai dám nói chuyện với ông ta như thế không?
Tang lão còn muốn nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên liền vội mở miệng: "Tất cả giải tán, mau chóng rời đi!"
Y sợ mình nói chậm, Tang lão kéo cừu hận, nơi này sẽ có hai ba thiếu niên nhiệt huyết nằm xuống.
Nói xong liền vội vàng tiến lên, kéo lấy lão đầu đội mũ rộng vành chui vào rừng cây.
"Nguyên lão đoàn cũng đã đồng ý phó cung chủ ngươi ngao du chân trời, không cần quản lý sự vụ, ngươi còn tới làm gì?"
"Thêm phiền đúng không?"
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Triều Thuật tràn đầy không cam lòng, mặc cho ai biết mình bị ngầm thao tác, đều không cách nào nhịn được.
"Từ Tiểu Thụ..."
"Đến cùng là ai?"
Viên Đầu cầm lấy Bá Vương Thương, trong đầu hồi tưởng lại mệnh lệnh của Lam Tâm Tử, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
"A Thuật, ta..."
"Gọi ai là A Thuật!" Triều Thuật mãnh liệt trừng mắt nhìn sang, "Ta quen ngươi sao?"
Viên Đầu ngượng ngùng cười: "Mặc dù thi đấu Tam Thập Tam Nhân, cuối cùng ngươi bị ta đánh bại, nhưng mà..."
"Im miệng!"
"Được, vậy ta không nói, " Viên Đầu khoang hai tay, "Ngay cả tin tức của Từ Tiểu Thụ, ta cũng sẽ không nói."
Triều Thuật đang tràn đầy phẫn nộ lập tức trì trệ, tức giận nói: "Có rắm mau thả!"
Lúc Chu Thiên Tham nghe thấy cái tên "Từ Tiểu Thụ" này, thần sắc đã phấn khởi không thôi.
Không hổ là bản chỉ đường của hắn, cho dù con hàng này thân ở ngoại môn, cũng có thể cầm tới danh ngạch Thiên Huyền Môn, mạnh!
Nhưng mà gã nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, chợt cảm thấy không đúng.
Tang lão lãng một phen, cơ hồ biến Từ Tiểu Thụ thành địch nhân của tất cả mọi người rồi, chuyện này sao có thể?
Nhìn lại Triều Thuật, danh ngạch của con hàng này bị đoạt, sao có thể bỏ qua?
Cho dù gã có ngốc, cũng cảm thấy Từ Tiểu Thụ sẽ bị gia hỏa này ngầm trả thù.
Không được, nhất định phải đi nhắc nhở hắn.
Chu Thiên Tham giả bộ lơ đãng đi ngang qua Viên Đầu, Triều Thuật, quả nhiên nghe trộm được một câu giật dây:
"Thiên Huyền Môn ba ngày sau mới mở ra, nếu Từ Tiểu Thụ chết trước lúc đó, không phải danh ngạch lại trở về tay Triều Thuật ngươi?"
Gã nhanh chân chạy.
Từ Tiểu Thụ, có người muốn giết ngươi!
Ta trước mắt không đánh lại bọn chúng, nhưng ngươi nhất định sẽ không chết, bởi vì Chu Thiên Tham ta sẽ sớm nhắc ngươi chuẩn bị trước.
Gã mãnh liệt phóng tới...
Phương hướng ngoại môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận