Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 194: Trắng Trợn Chuyển Người

Gương mặt Lệ Song Hành co lại.
Gia hỏa này thật đúng là không theo sáo lộ ra bài sao?
Lúc trước không theo kịp thao tác của hắn, để cho Từ Tiểu Thụ chạy mất, Lệ Song Hành vốn có chút ảo não.
Chuyện này giống như là cãi lộn, vừa mới nhìn thấy, đối phương liền chửi cho máu chó xối lên đầu, sau đó trực tiếp rời đi, lưu lại một mình mình đứng sững sờ tại chỗ.
Lúc này, là người đều sẽ muốn có thêm một cơ hội, cảm thấy nhất định có thể đỡ được chiêu.
Cơ hội vậy mà thật tới...
"Không có khả năng!"
Lệ Song Hành quả quyết nói, lần cho dù mạo hiểm bị Diệp Tiểu Thiên công kích, y cũng sẽ không dễ dàng thả Từ Tiểu Thụ đi.
Từ Tiểu Thụ cười.
"Thật ngại quá, ta không phải đang thương lượng với ngươi."
Vừa dứt lời, thân hình trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện, đã lơ lửng ở bên cạnh Chu Thiên Tham.
Kiếm khí "Vạn Vật Giai Kiếm" đang khống chế tên to con này, nhưng Từ Tiểu Thụ hồn nhiên không nhìn, lập tức móc ra một chiếc nhẫn màu trắng nhấn lên người Chu Thiên Tham.
Sương trắng lượn lờ, kiếm khí mịt mờ.
Từ Tiểu Thụ vác người liền chạy, hoàn toàn không có một chút do dự nào.
Lệ Song Hành choáng váng, y lấy lại tinh thần, liền muốn bóp chết tên to con kia, không ngờ kiếm khí của mình vậy mà bị phong ấn?
Kia là thứ đồ gì... giới chỉ?
Là loại giới chỉ gì có thể trong nháy mắt phong ấn kiếm khí cấp bậc Tông Sư?
Y tức giận đến đau răng, một mặt kinh ngạc tốc độ tiểu tử này quá nhanh, lần nữa đánh mình trở tay không kịp.
Một mặt khác, sau khi lấy lại tinh thần y muốn chuyển di mục tiêu, đổi thành cường khống Từ Tiểu Thụ, thế nhưng con hàng này đã trốn đến sau lưng Diệp Tiểu Thiên.
Người bị trộm...
Quang minh chính đại trộm ngay trước mặt mình!
Lệ Song Hành cảm thấy phẫn nộ trong đầu không thể ngăn chặn, y nhắm thẳng Diệp Tiểu Thiên, kém chút bóp nát ngọc thạch.
Đạo đồng tóc trắng có thể tránh, nhưng Từ Tiểu Thụ nhất định không tránh được!
"Không thể!"
Lạc Lôi Lôi ở phía trên hô to, trực tiếp khiến cho Lệ Song Hành thanh tỉnh lại một chút.
Đúng vậy, không chỉ mình có con tin, Diệp Tiểu Thiên đồng dạng cũng nắm Lạc Lôi Lôi ở trong tay...
Trên mặt Lệ Song Hành có hơi áy náy, không ngừng khuyên bảo mình phải nhẫn, không thể xúc động.
"Làm sao, vẫn không xuất thủ?" Khuôn mặt Diệp Tiểu Thiên ẩn ẩn ý cười.
Ông ta cực kỳ muốn Lệ Song Hành mất trí xuất thủ, như thế trạng thái của thanh niên mù nhất định sẽ không bình tĩnh, lực phản ứng tuyệt đối sẽ hạ xuống, có thể tìm sơ hở phá cục.
Nhưng rất hiển nhiên, Lệ Song Hành cũng nghĩ đến chuyện này, lần nữa nhịn xuống.
Y là người có tâm tính thành thục... quả nhiên không hổ từng kinh lịch qua loại sự tình kia, độ bình tĩnh, hoàn toàn không xứng với tuổi của y.
"Như thế nào?" Từ Tiểu Thụ co ở sau lưng Diệp Tiểu Thiên hỏi, không biết có phải do hắn quá cao hay không, cả người cung chủ đại nhân chỉ che được phần trên của hắn.
Diệp Tiểu Thiên bất động nhìn chăm chú phía trước, ngữ khí lại có chút tán thưởng: "Làm tốt lắm."
Cho dù không quay đầu lại, linh niệm của ông ta vẫn có thể nhìn thấy Từ Tiểu Thụ đang lén lén lút lút giấu chiếc nhẫn trắng kia vào người.
Ông ta cảm thấy thứ này nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời nghĩ không ra là cái gì, chỉ có thể bỏ qua.
Bất quá không sao, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Từ Tiểu Thụ vậy mà thật thành công cứu được một người.
Quả nhiên đối phó với gia hỏa buồn nôn, vẫn phải dùng cách càng buồn... ách, là thủ đoạn xảo diệu!.
Từ Tiểu Thụ giao Chu Thiên Tham cho Diệp Tiểu Thiên, dù sao hắn đã cõng Mộc Tử Tịch, lại cộng thêm tên to con này, cho dù Tông Sư Nhanh Nhẹn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cao thủ giằng co, không thể để xảy ra một chút ngoài ý muốn nào được.
Trộm được một người, nội tâm ẩn ẩn có chút kích thích, đợi một hồi Lệ Song Hành vẫn không có ra tay, hắn rốt cuộc thò đầu ra.
Sắc mặt thanh niên mù tái nhợt, hiển nhiên là bị tức đến.
"Khá lắm, như thế vẫn có thể nhẫn..."
Từ Tiểu Thụ thầm khen một tiếng, lên tiếng nói: "Yo, không phải ngươi nói "Không có khả năng" à, người ta đã lấy về, sao ngươi còn không phản ứng?"
Lệ Song Hành kém chút trừng mắt mù nhìn thấy quang minh, y "Ngô" một tiếng, sau đó liền bị sặc.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng nghe âm thanh này, y đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt chủ âm thanh này đáng ghét đến cỡ nào!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Cưỡng ép nuốt vào một hơi, Lệ Song Hành bình tĩnh nói: "Ta còn bốn con tin..."
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ tỏa sáng: "Đúng vậy, ngươi còn bốn người, có thể lại cho ta một người không?"
Đáng giận...
"Ngươi tên Từ Tiểu Thụ đúng không, ta nhớ kỹ ngươi rồi!"
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ đối với hai từ "ghi nhớ" này đã không còn quá nhạy cảm, dù sao thật muốn sắp xếp, phía trước có người bịt mặt, Tang lão cùng Hôi Vụ Nhân mấy tên kia, đều kinh khủng hơn thanh niên mù không ít.
"Cám ơn ngươi đã nhớ ta, ta rất thích tên của ngươi, Lệ Song Hành, rất có ý thơ, vì sao lại có cái tên này?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy phụ mẫu hẳn sẽ không đặt tên con mình như vậy, nào ngờ lời nói vô tâm, lại khiến cho thanh niên mù trước mắt trầm mặc.
Có cố sự?
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động, không còn quá nhiều xoắn xuýt, thuận miệng nói: "Nhưng so với tên ngươi, ta càng thích tính cách của ngươi..."
Lệ Song Hành sửng sốt một chút, "Tính cách?"
Lúc này hai người mới gặp mặt, nói không hơn mấy câu, ngươi ngay cả tính cách đều đã nhìn ra?
"Chậc chậc..." Từ Tiểu Thụ chép miệng, "Đúng vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ngoài miệng nói "Không có khả năng", nhưng lại để người khác tùy ý hành động, ta thích nhất!"
Lệ Song Hành kém chút phun ra một ngụm máu, sắc mặt trực tiếp từ txanh xám chuyển sang trắng bệch, tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.
"Từ! Tiểu! Thụ!
Áp suất thấp trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại điện nghị sự.
Lạc Lôi Lôi trong hư không nghe thế kinh ngạc, nàng nhớ lúc mình ở trong Thiên Huyền Môn tựa hồ cũng hô lên như thế, lúc đó mình bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc.
Phương pháp chọc giận rõ ràng đến cực điểm, Song Hành ca ca ngày thường cực kỳ bình tĩnh, sao có thể trúng chiêu?
Chuyện này không thể nào...
Nàng há miệng muốn nói chút gì, nhưng đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì mới tốt, nếu như đổi thành mình, có lẽ đã sớm nhịn không nổi?
"Nhận kêu gọi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức cười cười, dương mưu đã thành, đã đến lúc xuất thủ.
"Ài!" Hắn nhẹ giọng đáp, sắc mặt không hiểu, "Ta đứng ngay đây mà, làm gì hô lớn tiếng như vậy..."
Ngón tay Lệ Song Hành bóp lấy quải trưởng đến trắng bệch.
Đúng lúc này, Từ Tiểu Thụ đột nhiên đình trệ, cả người lộ vẻ kinh ngạc, cực kỳ cảnh giác nghiêng đầu, mãnh liệt nhìn về phía rừng cây nhỏ.
"Hể, người bịt mặt?"
Tất cả mọi người đều hơi hồi hộp một chút, con ngươi Diệp Tiểu Thiên co rụt lại, cực tốc nhìn sang, thầm nghĩ không ổn.
"Quả nhiên không hổ là y, vậy mà không thể phát giác!"
Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi càng giật mình hơn, người bịt mặt, không phải chính là thủ tọa sao?
Ngài ấy đã hoàn thành nhiệm vụ?
Tới trợ giúp?
Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hai người gần như đồng thời quay đầu, Lạc Lôi Lôi uốn éo bất độn, nàng bị giam cầm, không thể động đậy.
Hai người có thể quay đầu ngây ngẩn cả người, bởi vì trước mặt bọn họ, không có gì cả.
Đừng nói người bịt mặt, ngay cả con chim cũng không có!
"Bị lừa?"
Trong lòng hai người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy, ngay lúc này, âm thanh của Lạc Lôi Lôi đã vang lên.
"Bên kia!"
Nàng không quay đầu được chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Tiểu Thụ lần nữa thực hiện hành động chuyển người.
Vẫn chiếc nhẫn đó, vẫn là người bị khống chế, chỉ bất quá lần này đổi người...
Triệu Tây Đông!
Toàn thân Lệ Song Hành đều đang run rẩy, y cảm thấy trí thông minh của mình bị vũ nhục, rõ ràng là thủ đoạn vụng về nhất, thế nhưng dựa vào diễn kỹ của tên kia lại trở nên rất sống động...
Không!
Là âm thanh, âm thanh hoảng sợ thất sắc, xen lẫn một chút run rẩy, hắn sao có thể làm được?
Từ Tiểu Thụ lần nữa lách mình chuyển người, lần này hắn nhịn không nổi bật cười.
"Ngươi thật ngốc, như thế cũng tin?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận