Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 76: Ta Chỉ Hỏi Đường

Tí tách, tí tách !
Mưa rơi chưa từng giảm đi.
Xuất hiện ở trước mặt là một người áo đen bịt mặt, phủ kín toàn thân, cả ngón tay đều bị bao tay đầy đặn bao lấy.
Chỉ có hai con mắt đục ngầu lộ ở bên ngoài, phảng phất trong mắt chỉ có ảm đạm.
Từ Tiểu Thụ cam đoan, nếu ở trong đám người nhìn thấy đôi mắt này, hắn nhất định không nhận ra.
Quá bình thường!
Hoàn toàn giống như một người bình thường.
Nhưng người trước mắt có thể là người bình thường sao?
Từ Tiểu Thụ sững sờ nhìn chằm chằm Tàng Khổ hoành ra giữa hai người, rõ ràng không đến một giây, người kia vậy mà đã kịp phản ứng.
Lúc này, mũi kiếm chỉ cách vị trí trái tim người bịt mặt một chút, hai ngón tay của y đang kẹp chặt nó.
Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Đây chính là cửu phẩm linh kiếm hắn hao tốn mấy ngàn Linh Tinh mua đến, thời điểm bắn ra còn bổ sung Tiên Thiên kiếm ý mãnh liệt, sao có thể bị kẹp lấy dễ dàng như vậy?
Hơn nữa nhìn xu thế trước mắt, tựa hồ chỉ cần người này hơi động ngón tay một chút, thân kiếm liền sẽ đứt gãy.
"y, đừng!"
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt lấn tới, trong lúc người che mặt sững sờ bưng lấy ngón tay đối phương, "Không thể bẻ a, đây là mệnh căn của ta, nó gãy mất ta biết tìm ai khóc đây?"
Người bịt mặt bị kinh trụ, thao tác này...
Hắn không sợ ta?
"Không muốn gãy, ngươi buông tay..."
"Hả? Cũng buông chân ra cho ta!"
Sắc mặt y mãnh liệt trầm xuống, mặc dù bị vải đen quấn chặt lấy, người khác không nhìn thấy.
Nhưng tiểu tử này...
Hắn vậy mà trong nháy mắt, từ nách thò một cái tay khác qua giữ lấy ngón tay, khiến cho hai cánh tay mình không thể động đậy.
Ngay tại lúc đó, hai chân hắn quấn lên bắp đùi mình.
Không chỉ câu đến hạ thân nghiêng lệch, mất đi trọng tâm, mà còn khiến cho không môn giữa hai chân mở rộng, chỉ một thoáng ý lạnh tuôn thẳng ra.
Thân thể thao túng thật mạnh...
Lồng giam hình người?
Hắn là bạch tuộc sao?
"Buông ra!"
"Ta chỉ hỏi đường!"
Từ Tiểu Thụ nghe thấy âm thanh khàn khàn giống như cưa điện, màng nhĩ run rẩy một trận, nổi da gà lập tức nổi toàn thân.
Đây là âm thanh nhân loại có thể phát ra à, thật là buồn nôn!
Bất quá dựa theo âm thanh này phán đoán, người bịt mặt này hẳn đã có tuổi rồi, ít nhất cũng là cấp bậc đại thúc trung niên.
Từ Tiểu Thụ gia tăng lực độ khóa người, "Không thả, ai lại không có việc gì hơn nửa đêm... ách, rạng sáng hỏi đường?"
"Còn trong lúc mưa lớn như vậy, có bệnh à?!"
Người bịt mặt hít một hơi thật sâu: "Nếu không phải ta chỉ muốn hỏi đường, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ?"
"Ha!" Từ Tiểu Thụ cười lạnh một tiếng, "Nếu không phải ta quấn chặt ngươi, ngươi cho rằng ta có thể sống đến bây giờ?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Người bịt mặt cảm thấy rất không tốt, con mẹ nó loại người gì thế này, có độc à?!
"Buông ra!"
"Không buông!"
"Ngươi xác định?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút, thừa dịp y thư giãn tâm thần, hai ngón tay buông lỏng, ưỡn ngực đính hắc kiếm vào trái tim đối phương.
"Ngô!"
Đôi mắt người bịt mặt trong nháy mắt tóe lớn, tràn đầy không dám tin.
Từ Tiểu Thụ cách mặt nạ màu đen, đều có thể ngửi được khóe miệng của y tràn ra mùi máu tươi, sau khi xác nhận an toàn, hắn rốt cuộc mở miệng:
"Được rồi, ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động cộng 1."
Nha, ghi nhớ?
Đừng nói là ngươi muốn tìm cơ hội xử lý ta?
Trong lúc nhất thời Từ Tiểu Thụ sát tâm đại khí, ngực đỉnh một cái, muốn trực tiếp xuyên thấu đối phướng.
"Xoẹt!"
Đúng lúc này, lòng bàn tay che ngón tay đối phương đau xót, Từ Tiểu Thụ không tự chủ được khẽ buông lỏng, người bịt mặt cong ngón búng ra, hắc kiếm trong nháy mắt bị bắn bay.
Phanh!
Bắt lấy cơ hội, đầu người bịt mặt mãnh đập vào trán Từ Tiểu Thụ, tựa hồ muốn kích bay đi.
Một giây sau, y liền bưng lấy cái trán bắt đầu hít hà.
"Ta kháo..."
"Đầu ngươi làm bằng sắt sao?!"
Lúc này chân Từ Tiểu Thụ còn cuộn lấy y, lập tức lần nữa quanh co khóa lại, người bịt mặt liền đầu cũng không động được.
Làm xong hết thảy, Từ Tiểu Thụ mới bắt đầu kinh hãi.
Vừa rồi gia hỏa này sử dụng kỹ năng gì, hai đầu ngón tay vậy mà có thể vạch phá lòng bàn tay hắn?
Phải biết, thân thể của hắn có bát đại kỹ năng bị động Tiên Thiên gia trì...
Đại thúc che mặt này, có điểm gì là lạ.
Từ Tiểu Thụ dư quang thoáng nhìn, tựa hồ có thể nhìn thấy kiếm ý đang giảm đi trên ngón tay đối phương.
Kiếm ý?
Kiếm ý rất yếu!
Nếu không phải Cảm Giác nhạy cảm, hắn thậm chí không phát hiện được...
Như vậy vấn đề tới, y có thể bắn ngược tay mình ra, vì sao cái trán đập tới, ngược lại là y đau?
Tà môn, gia hỏa này quá tà môn!
Hắn rất muốn nhìn thấy bộ dạng của người phủ kín toàn thân kia, nhưng lại sợ nhìn thấy rồi sẽ bị đối phương giết người diệt khẩu.
Thực lực của gia hỏa này, là một dấu hỏi lớn.
"Ngươi không phải người của Thiên Tang Linh Cung, sao lại vào được?" Từ Tiểu Thụ thử dò xét nói.
Người bịt mặt trầm mặc nửa ngày, không nói một lời, thẳng đến cuối cùng nhịn không được ho một tiếng, Từ Tiểu Thụ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn buông lỏng cánh tay khóa cổ ra.
"Phốc! Khụ khụ..."
Người bịt mặt bình thản ung dung, "Ta phải!"
"Nhận lừa gạt, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ im lặng nhìn y, hắn muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Mặc dù gia hỏa này chẳng biết xấu hổ, nhưng y đã nói dối, liền mang ý nghĩa y thật từ bên ngoài Linh Cung vào.
Chuyện này...
Từ Tiểu Thụ có chút luống cuống, Linh Cung có đại trận bảo vệ, vừa rồi mình giết chết hai tên kia, hẳn là người trong nội bộ.
Lấy thực lực bọn họ, nếu như từ bên ngoài vào, khẳng định là không thể nào.
Kết quả người bịt mặt này, thật là từ bên ngoài đi vào? Vậy chẳng phải mang ý nghĩa y là cao thủ tuyệt đỉnh?
Nhưng vì sao y lại yếu như vậy?
Hoàn toàn không phù hợp với thực lực của y!
"Ngươi đến cùng là..."
Từ Tiểu Thụ trì trệ, hắn cảm thấy hiện tại không tiện biết thân phận của đối phương, liền đổi đề tài nói: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
"Hỏi đường!" Người bịt mặt kìm nén một hơi.
"Đường lên thiên đường ư?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
A, tâm lý hoạt động vẫn rất phong phú.
Từ Tiểu Thụ nắm chặt cổ của y, "Nói!"
"Khụ khụ! Buông ra..." Người bịt mặt kịch liệt giãy giụa lấy, Từ Tiểu Thụ nhìn thấy hai ngón tay y động, lại xuất hiện một cỗ kiếm ý nhàn nhạt, có chút bối rối, vội vàng buông lỏng ra.
"Hô..."
Người bịt mặt thở hổn hển, rốt cuộc nhịn được công kích, y không ngừng nói với bản thân, con hàng này chỉ là tạp ngư râu ria, không thể đánh cỏ động rắn.
Nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi nói: "Nội môn, đi như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ hoang mang.
"Chỉ như thế?"
Làm nửa ngày, ngươi chỉ muốn hỏi chuyện này?
Ngươi phải nói sớm chứ.
Che mặt nam nghe vậy sát tâm nổi lên bốn phía, rốt cuộc, y đè xuống nội tâm phẫn nộ, nhẹ nhàng gật đầu.
Đêm nay có lẽ là đêm hoang đường nhất mấy chục năm qua, hỏi đường không chỉ đầu đau máu chảy, ngay cả trái tim đều bị đâm một phát.
Kết quả hỏi xong còn bị châm biếm...
Thảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận